- Trang chủ
- Xuyên Vào Trong Truyện Ngược Làm Kẻ Phá Rối
- Chương 11: Chương 11
Tác giả: Trung Biên
Lúc về đến trường, Vu Cửu cảm giác được rõ ràng, vẻ mặt của rất nhiều người khi nhìn mình đều hết sức bất thường, đặc biệt là khi mình bước xuống từ trên chiếc xế xịn do quản gia lái.
"Ôi ——"
Vu Cửu quay đầu, nói tiếng cảm ơn với quản gia rồi liền rời đi.
Quản gia ngồi ở trong xe quan sát hết một hồi lâu, mới rời khỏi với đôi mày nhíu lại.
Sau khi về đến nhà, ông ấy liền nói với Kỳ Dụ Văn: "Chuyện hôm qua ngài đến trường đại học tìm cô Vu, dường như đã gây nên phiền phức cho cô ấy."
Kỳ Dụ Văn buông giấy tờ xuống, chẳng để ý lắm: "Ý là gì?"
Quản gia lấy một chiếc IPad qua, nhấn mở một cái diễn đàn rồi liền đưa nó tới trước mặt Kỳ Dụ Văn: "Có ảnh chụp liên quan tới ngài, tôi đã vừa mới căn dặn người xóa sạch sẽ rồi, nhưng tin đồn về cô Vu lại vẫn luôn không ngừng lại được."
Kỳ Dụ Văn nhìn hết vài lần, rồi liền đặt IPad qua một bên: "Đây toàn là mấy cái gì chứ?"
"Có phải can dự vào tí không?"
Kỳ Dụ Văn hơi suy tư một chút, sau đó cầm lấy giấy tờ vừa mới đặt xuống, vô vị lại lạnh nhạt mà nói: "Mặc kệ."
Quản gia nhìn cô ấy với vẻ bất ngờ, mất một hồi lâu mới phản ứng lại được, đến cầm IPad rồi liền rời khỏi phòng sách.
Sau khi cửa đóng lại, Kỳ Dụ Văn lại buông xuống giấy tờ vừa nãy làm bộ làm tịch xem, quay qua cầm lấy di động ở bên cạnh, nhìn số điện thoại của Vu Cửu mà ngây người, do dự hết một hồi thật lâu mới hạ quyết tâm, rồi gửi qua đấy một cái tin nhắn:
【 tin đồn trong trường có cần tôi giải quyết giúp cô chứ? 】
Vu Cửu liền đã đáp lại thật nhanh: 【 chỉ cần cô đừng đến tìm tôi nữa là tự nhiên có thể giải quyết suôn sẻ, cho nên mong ngài phối hợp.
】
Kỳ Dụ Văn lại lần nữa bị lời xa cách của Vu Cửu chọc giận, bực bội mà vứt di động đi, nhíu mày xem giấy tờ, trong miệng rồi còn mắng một câu: "Không biết điều."
Ngồi ở ký túc xá, mắt lạnh lùng xem diễn đàn, Vu Cửu thoáng bĩu môi.
Qua một lát sau, lại nhìn thấy người không có liên hệ mất một khoảng thời gian - chị Hồ, đã gửi một cái tin nhắn qua đây:
【 mấy cái đó không liên quan tới tôi.
】
Trong lòng Vu Cửu đã nảy lên một biện pháp, nói: 【 ừm, cũng chả sao hết, cứ như vậy đi, cái thế giới này chính là như vậy, không nói lý lẽ.
】
Chị Hồ: 【......】
Sao đột nhiên trầm cảm rồi?
Vu Cửu buồn cười mà trở về trang tin tức, nhấn mở diễn đàn tiếp tục xem, tiếp sau chị Hồ đã lại gửi rất nhiều dấu chấm hỏi qua đây, Vu Cửu cũng chẳng có phản ứng.
Hiện tại hướng gió trên diễn đàn lại thay đổi, thế mà có rất nhiều người cảm thấy Vu Cửu thật may mắn, lại có thể được phú bà xinh đẹp bao nuôi, đây là có phúc.
"Phúc này cho mấy người đó, mấy người có muốn không?"
Lúc Vu Cửu đang muốn đặt điện thoại qua một bên, thì đã lại nhận được tin nhắn đến từ Kỳ Dụ Văn: 【 nhớ coi túi của cô.
】
"Túi?"
Vu Cửu tò mò mà mở túi của mình ra, liền thấy bên trong có một cái hộp tinh xảo, mở ra nhìn thoáng, hóa ra là một chiếc dây chuyền màu bạc, kế bên còn tặng kèm một tấm cạc: Sinh nhật vui vẻ.
"Đồ quỷ gì đây? Biến đê!"
Vu Cửu vứt đồ vào thùng rác rồi liền nằm lên giường đi ngủ bù.
Cô đã có được một cái kế hoạch, có điều, bây giờ cô hơi buồn ngủ, muốn ngủ một giấc trước.
Một giấc ngủ của Vu Cửu đến tới 11 giờ.
Nhân lúc ban giám hiệu trường còn chưa tan làm, cô liền đã đi bộ đến văn phòng hiệu trưởng trường, chuẩn bị làm thủ tục thôi học.
Hiệu trưởng tất nhiên là không đồng ý, Vu Cửu năn nỉ ỉ ôi khóc lóc rưng rức mới đạt được một cái kết quả tạm nghỉ học.
Vu Cửu đã "miễn cưỡng" tiếp nhận cái sắp xếp này, sau khi trở lại ký túc xá thì cô đã liền thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi.
Bạn cùng phòng thấy vậy thì đều hết sức tò mò, nhưng vì e ngại mặt mũi mà vẫn luôn không có mở miệng hỏi.
Mãi đến khi Vu Cửu xách theo va-li chuẩn bị rời đi, mới nghe cô nói: "Tôi tạm nghỉ học rồi, tạm biệt."
Bạn cùng phòng: "!!!"
Tạm nghỉ học? Sao đột nhiên như vậy?!
Vu Cửu thoáng cười yếu ớt, cổ họng bởi vì bị bệnh mà có hơi khô khốc, đã phát ra tiếng nói khàn khàn: "Bạo lực học đường với tôi mà nói là đáng sợ quá rồi, thân thể của tôi không được tốt lắm.
Với tôi mà nói, trường học này không phải là một nền tảng tốt, tôi tính về quê tĩnh dưỡng một chút, tạm biệt."
Vu Cửu rời đi rồi, bạn cùng phòng còn trong giữa cơn sốc, không cách nào thoát ra, rất mau thì bọn họ liền đã lan truyền chuyện này trong cái vòng quan hệ nhỏ hẹp khắm lặm của họ.
Khi mọi người biết được cái tin tức này thì kinh ngạc vô cùng, chả hiểu sao đều cảm thấy chột dạ lại tự trách.
Cùng lúc đó, chuyện Vu Cửu bị bắt cóc hồi khoảng thời gian trước đã lên tin tức.
Trong tin tức, Vu Cửu dịu dàng quan tâm lại hiểu chuyện, phía cảnh sát khen ngợi cực kỳ đối với cô, sau khi bị bắt cóc cũng không có khóc ầm ĩ, đâu phải là bộ dáng bông sen trắng yểu điệu trong lời đồn kia chứ?
Sau đó Vu Cửu liền đã trở thành một hình tượng người bị hại tuyệt đối, đã giành được đồng tình của rất nhiều người.
Bên trường rất nhanh liền đã nghe nói về cái tình huống này.
Vì phòng ngừa chuyện sôi sục thêm nữa, liền đã lập tức phái mấy giáo viên đến quê quán của Vu Cửu, nói phải sắp xếp bác sĩ tâm lý cho cô, còn hứa hẹn bố trí ký túc xá riêng cho cô, học phí phụ phí sau này miễn hết.
Vu Cửu thấy được liền thôi vẻ "rất không tình nguyện", rồi cùng những giáo viên đó quay về trường học.
Ở trong phòng đơn của ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh, tiến sĩ, Vu Cửu nằm dựa trên sofa một cách bất nhã, giang hai cánh tay ra, nhắm mắt lại, nói: "Ký túc xá sang chảnh, học phí phụ phí miễn hết, bạo lực học đường kết thúc!"
Cô mở mắt ra, đi đến phía cửa sổ, cái lọt vào trong tầm nhìn chính là trận tuyết lớn bay lả tả và mặt hồ đóng băng ở bên ngoài.
"Tiếp theo chính là chuyện kiếm tiền rồi đây, này thì có hơi phiền toái rồi."
Chỉ cần một ngày Kỳ Dụ Văn còn làm khó dễ từ bên trong, thì cô cũng chỉ có thể làm lao động giá rẻ, nhận một tí thu nhập ít ỏi.
——
Kỳ Dụ Văn vẫn luôn ở đằng sau lặng lẽ chú ý chuyện này, nhìn vào một đống ảnh chụp trên bàn, đột nhiên có một tấm chụp Vu Cửu cười với ống kính, mà tấm ảnh kế chính là một cục đá nện về phía ống kính.
Kỳ Dụ Văn thoáng ngẩn người, ma xui quỷ khiến mà đem tấm ảnh Vu Cửu cười kia thu giữ, lại nhìn tấm cục đá ném về phía ống kính kia, không nhịn được cười.
"Đây mới có mấy ngày mà chiều gió đã xoay chuyển lớn.
Chú nói xem, sao cô ấy lại khôn lanh tinh nghịch như vậy, chơi chiêu khổ nhục kế này đến thật hay."
Quản gia cũng cười mãi, không thể không nói, đối với Vu Cửu đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong.
"Tôi đã nói mặc kệ là đúng chóc."
Kỳ Dụ Văn đứng dậy từ ghế dựa, đi đến bên cửa sổ nhìn về phía đằng xa: "Bây giờ cô ấy nhất định thiếu tiền, chú hỏi thử cô ấy có chịu tới làm thư ký cho tôi không, tiền lương nhất định khiến cô ấy vừa lòng."
"Vâng."
Quản gia đã xách một bản hợp đồng đi đại học Bắc Khai tìm Vu Cửu, không một chút bất ngờ, bị từ chối rồi.
Vu Cửu đeo một cái nón màu trắng, cả người ngồi xổm dưới đất, trên tay cầm một nhánh cây không biết nhặt được ở đâu, đang vẽ thứ gì đó ở trên mặt đất.
"Thư ký, thư ký cái quỷ gì, tôi mới không làm.
Kỳ Dụ Văn, cái người này bụng dạ khó lường, tôi lại không muốn tiếp cận quá gần với cô ta."
"Tôi thấy cô cả dường như là thật lòng muốn mời ngài làm thư ký."
"Có việc thư ký làm, hết việc xúc thư ký."
Quản gia: "......"
Vu Cửu chẳng ngờ được mình có thể nói ra một câu đen tối như vậy.
Vứt nhánh cây trên tay đi, một chân dẫm xóa heo Peppa nhỏ trên mặt đất: "Tôi không làm, ngài vẫn là trở về khuyên nhủ Kỳ Dụ Văn chút đi."
Đôi tay Quản gia nắm lấy nhau ở trước người: "Cái này......"
Vu Cửu quay đầu nhìn quản gia, dưới tầm mắt nghi hoặc của ông ấy, gỡ nón của mình xuống, đã để lộ Thiên Nhãn rành rành trên trán của cô: "Nhìn thấy rồi chứ? Tôi còn giống cái người kia sao?"
Quản gia: "!!!"
Vu Cửu lại ở tại chỗ múa cái tay thành hình hoa (*), cứ vừa hát điệu múa quạt vừa nện nhịp bước kỳ quái đi xa.
Quản gia sững sờ tại chỗ hết một hồi lâu, mãi đến khi về đến công ty, đứng ở trước mặt Kỳ Dụ Văn, trong đầu ông ấy vẫn còn vang vọng một câu kia:
—— điệu múa quạt quạt quạt quạt quạt quạt! (*)
(*) Nguyên gốc là 社会摇 (social shake), là điệu nhảy hay dùng nhạc remix làm nền.
Đây có thể hiểu đơn giản là điệu nhảy phổ biến trong xã hội kiểu như Harlem shake, nhưng không nhất định phải là một bài nhạc/điệu nhảy cụ thể.
Mình đã dùng múa quạt cho dễ hình dung và liên tưởng ở Việt Nam, chứ không chính xác hoàn toàn.
- --------.