- Trang chủ
- Xuyên Vào Trong Truyện Ngược Làm Kẻ Phá Rối
- Chương 1: 1: Cô Đã Thành Công Khơi Dậy Được Sự Chú Ý Của Tôi
Tác giả: Trung Biên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
......
Chương 6: Gặp gỡ lần đầu.
Chương 7: Duyên phận khác thường từ cà phê.
Chương 8: Cô đã thành công khơi dậy được sự chú ý của tôi.
......
Chương 10: Duyên phận đã định trước trong số mạng.
......
Chương 107: Sỉ nhục của năm trăm vạn.
......
Chương 163: Ánh trăng sáng về nước.
Chương 164: Thiên vị của phù dung sớm nở tối tàn.
(*)
(*) Phù Dung sớm nở tối tàn: chỉ những điều đẹp đẽ chỉ tồn tại nhất thời, sẽ sớm biến mất.
......
Chương 190: U ác tính.
......
Chương 230: Thảm họa giam cầm.
Chương 231: Tôi hận cô cả đời.
"......"
Vu Cửu không nhịn được trợn trắng mắt thật to một cái, tay phải che lại hai mắt của mình, giống như là đã nhìn thấy thứ dơ bẩn gì.
"Cay mắt quá, cứu mạng!"
Một cô gái bưng một ly cà phê thảnh thơi nhàn nhã đi ngang qua, đôi mắt dưới tròng kính ngó thấy Vu Cửu đang xem một phần tài liệu, tiêu đề góc trên bên phải ghi: 《 Tình yêu cưỡng ép của nữ chủ tịch bá đạo 》, tác giả: Đại Biên.
Đây là một quyển truyện máu chó rất nổi ở trên mạng.
"Cuốn truyện này sắp xuất bản?"
"Ừ."
Vu Cửu lật được một trang, nhìn vào từng cái dòng tiêu đề càng máu chó, đôi mắt càng mù hơn, đây toàn là mấy cái gì á?
Cô dùng con trỏ chuột máy tính lia qua cái tiêu đề kia, đọc không cảm xúc: "Tai nạn xe cộ mất trí nhớ, a, đây còn có tiêu đề của một chương là 《 Không, em sao có thể lại là em gái tôi 》.
Này là cốt truyện gì chớ?"
"Người có tình trong thiên hạ cuối cùng thành chị em? Máu chó vậy, thành chị em rồi? BE à?" (Kết thúc không có hậu)
"Tôi xem thử......"
Vu Cửu lật đến cái trang mục lục cuối cùng, không nhịn bật cười: "HE (Kết thúc có hậu), thấy tiêu đề rồi chứ? Một đời một kiếp một đôi người."
Thành chị em mà còn có thể một đời một kiếp một đôi người? Cái cốt truyện cớt chó gì đây.
Đồng nghiệp bật ngón tay cái lên, sẵn tiện lại dùng ngón tay cái đẩy đẩy mắt kính: "Có chút thú vị, kể ra thì, tên của nữ chính cuốn sách này còn giống y với cô.
Tôi chỉ xem đằng trước một chút mà máu chó quá rồi.
Cô bận tiếp đi, tôi đi đây."
"Bái bai."
Vu Cửu làm biên tập viên của một nhà xuất bản, gặp phải vấn đề nan giải to nhất trong lịch sử theo nghề của cô.
Cô phải xem xong cuốn sách này......!Nội dung phía trước đều hết sức bình thường, nội dung kể về đại khái chính là hoàn cảnh cá nhân của Vu Cửu.
Một sinh viên đại học năm nhất chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc của Đại học Bắc Khai, ở tại......
Thẳng đến khi nhìn tới chương 8:
【 Trên mặt Kỳ Dụ Văn lộ ra ba phần lạnh lùng bạc bẽo, ba phần châm biếm, còn có bốn phần thờ ơ: "Cô gái, cô đã thành công khơi dậy được sự chú ý của tôi." 】
Vu Cửu tắt giao diện đi với khuôn mặt không chút biểu cảm, sau đó lại giương lên một nụ cười lễ độ lại không mất sự bối rối, dự định nhảy qua cái tình tiết này.
Cô mở giao diện ra một lần nữa, vuốt trượt vòng lăn con chuột điên cuồng......
【 Vu Cửu liều mạng xô đẩy Kỳ Dụ Văn ra, nước mắt khuất nhục (áp bức và lăng nhục) chảy xuống nơi khóe mắt, muốn nói mấy lời phản kháng, lại vì dược tính phát tác mà một câu cũng nói không nên lời.
Tay Kỳ Dụ Văn nhẹ nhàng xoa lên gương mặt của Vu Cửu.
Nhìn thấy Vu Cửu như vậy, không biết là bởi vì dục vọng hay là đau lòng, đôi mắt cô ấy cũng đỏ: "Ngoan, đừng sợ, tôi giúp em, đừng sợ......】
Vu Cửu lại lần nữa tắt giao diện đi, nhân tiện dùng khẩu hình miệng mắng một câu thô tục.
Cuốn sách này xấu hổ đến mức cô sắp dùng ngón chân nhanh chóng moi ra một tòa lâu đài cô tiên ma thuật rồi, phải đi tẩy rửa đôi mắt một chút.
Đồng nghiệp thấy cô muốn đi, liền hỏi: "Vu Cửu, đi đâu đấy?"
Vu Cửu ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Nữ chính này có cái tên giống với tôi, cảm giác nhập vai vào quá mạnh, tôi......!đi bình tĩnh một chút."
"À, có thể hiểu được, đi đi."
Vu Cửu vào toa-lét rồi, vốn định tẩy rửa đôi mắt thật sự, kết quả liền thấy mắt trang điểm kiểu trong sáng được bản thân cố ý vẽ nên hôm nay......
"Thôi vậy."
Cô nghĩ bản thân cần phải đi ra ngoài tản bộ một chút, chỉnh đốn sửa sang tâm tình, đợi lát nữa tốt đẹp trở về tiếp tục cay cặp mắt, bằng không có thể cô sẽ ói mửa ở văn phòng, quá bất nhã rồi.
Lúc đi đến lầu dưới công ty, Vu Cửu thấy một nữ sinh mang mắt kính bồi hồi ở cửa.
Xuất phát từ tâm lý tò mò, cô đi qua hỏi thử: "Em có việc gì sao?"
Nữ sinh kia thoáng chỉnh mắt kính của mình, vô thức tránh né tầm mắt của Vu Cửu: "Em......!em đi ngang qua mà thôi."
"À......"
Vu Cửu lại nhìn cô bé một chút: "Vậy tạm biệt."
Vu Cửu đã đi khỏi, nữ sinh kia lại vẫn còn luôn nhìn chằm chằm vào Vu Cửu, trên mặt lộ ra nụ cười y như fan cuồng: "Nữ chính tiểu thuyết của tôi, Vu Cửu......"
Nguyên mẫu của nữ chính 《 Tình yêu cưỡng ép của nữ chủ tịch bá đạo 》 chính là Vu Cửu.
Vu Cửu có được danh tiếng trong ngành xuất bản, nhưng Đại Biên cũng không quen biết cô, đều là xem diễn đàn biết được.
Vu Cửu lớn lên có một khuôn mặt xinh đẹp trong trắng vô hại, hơn nữa lương thiện dịu dàng, năng lực công việc cũng xuất sắc đáng khen, đặt trong tiểu thuyết thì chính là một nữ chính bông trắng nhỏ có tài có sắc.
Nhưng mà vị nữ thần dịu dàng Vu Cửu được trong ngành công nhận kia miệng đang phun hương thơm (chửi thề).
"Móa nó truyện rách nát gì đây, cũng làm thành ra sách?"
"Phân công cho mình phụ trách, rắp tâm khó dễ mình à? Phắc!"
"Còn nước mắt khuất nhục, một đấm trực tiếp qua tới được không?!"
......
Vu Cửu đi vào một cửa hàng tiện lợi lân cận, mua một lon bò húc nâng cao tinh thần tí, vừa ra ngoài cửa hàng tiện lợi thì lại gặp được nữ sinh quẩn quanh cửa công ty kia.
"Ha ha, thật khéo."
Vu Cửu nói bừa một câu, rồi định rời đi.
Cô cũng không tính trò chuyện thêm mấy câu với một người khả nghi.
"Chị chờ chút, em, em là Đại Biên, hẳn là chị biết em."
Bước chân của Vu Cửu thoáng khựng lại, quay đầu lại nhìn cô gái này.
Cô gái vừa mới thấy sao mà khả nghi thế nào, hiện tại nhìn sao mà quái dị như nào đấy.
"Biết thì biết đó, em có chuyện gì sao?"
Đại Biên cười thẹn thùng: "Không có việc gì, chính là nghĩ đến gặp chị một chút."
"Vậy ha, thế tạm biệt."
Đại Biên không được như ý bèn dây dưa không bỏ, nhận ra ánh mắt Vu Cửu nhìn mình quái dị, trong lòng hơi uất ức, nói với sự sốt ruột: "Chị là nguyên mẫu của Vu Cửu trong tiểu thuyết của em, em......"
"Cái gì! Tôi là nguyên mẫu?!"
Vu Cửu trừng to đôi mắt, vẻ mặt khó mà tin được, trong giọng nói khá có ý chỉ trích: "Cô quen biết tôi sao, mà lại lấy tôi làm nguyên mẫu? Còn là cái loại tiểu thuyết máu chó này!"
Vẻ mặt Đại Biên chợt cứng đờ, ai nói tiểu thuyết của cô bé máu chó cũng được hết, nhưng cô bé không cho phép Vu Cửu nói.
Chị ấy tương đương với lương thiện tốt đẹp trong tiểu thuyết của mình, sao có thể làm ra đánh giá như vậy.
"Sao chị có thể nói lời như thế? Chị hẳn nên giống kiểu nữ chính kia trong tiểu thuyết của em......"
Vu Cửu cau mày ngắt đứt lời cô bé: "Cô điên rồi sao? Tôi không phải cô ta, tôi hy vọng cô bình tĩnh một chút.
Tôi không so đo cô tự tiện lấy tôi làm nguyên mẫu, chung quy đây là tự do sáng tác của cô, nhưng cô cũng đừng can thiệp ngôn hành cử chỉ (lời nói hành vi thái độ cách cư xử) của tôi, cứ vậy đi."
Đại Biên vẫn cứ đi theo phía sau Vu Cửu, lải nhải dông dài về lương thiện cùng tốt đẹp của Vu Cửu trong truyện.
Vu Cửu phiền không chịu được, nói: "Đấy là lương thiện tốt đẹp sao? Đấy không phải vừa thảm lại yếu đuối còn vô dụng sao? Nếu tôi là nữ chính trong sách, muốn ngược tôi ư? Nghĩ cũng đừng hòng"
Dù sao lúc này thiết lập hình tượng cũng sụp rồi, Vu Cửu càng không muốn để ý hình tượng nữa.
Ống hút vừa mới lấy từ cửa hàng tiện lợi ra để uống bò húc cũng bị cô tiện tay ném vào thùng rác, uống trực tiếp với miệng, điệu bộ hết sức phóng khoáng, lại khiến Đại Biên xem đến sửng sốt một chút.
"Chị không thể như vậy, chị nên ngoan ngoãn mà dùng ống hút......"
"Cô câm mồm! Tôi liên quan cái rắm thế nào với cô, cô chớ có đi theo tôi nữa."
Vu Cửu dứt khoát quay đầu đi về hướng công ty.
"Chị đợi em chút."
Đại Biên đi theo bên cạnh Vu Cửu như cũ.
Khi đang đợi đèn đỏ chuẩn bị qua đường cái, thì cô bé đi ra ven đường ngăn ở trước mặt Vu Cửu.
"Chị là Vu Cửu không sai, nhưng chị cũng là Vu Cửu trong sách của em, chị không nên là cái dáng vẻ bây giờ này, chị......"
"Mau tránh ra! Cái cô mang mắt kính kia!"
Đại Biên nghe thấy tiếng nói, nhìn về phía bên cạnh, một chiếc ô tô đến nhanh như bay, con ngươi của cô bé lập tức phóng to.
Vu Cửu giật mình, lập tức đưa tay về hướng Đại Biên túm cô bé qua: "Ê! Cẩn thận!"
Tài xế bên trong xe đánh tay lái theo bản năng, cuối cùng đã lao thẳng tắp vào ven đường.
Ầm ——
"Đâm người rồi đâm người rồi, mau gọi 120!"
"120 à? Ngã tư đường Tấn Giang có hai cô gái bị xe đụng phải rồi, máu me cả người, tình hình thoạt nhìn rất gay go!"
"Đâm thành như vậy đoán chừng không cứu về được!"
"Cái tài xế kia đâu, anh ta không sao chứ?"
......
Vu Cửu nhớ rõ trước một giây cô bị xe đâm, đã chửi một câu thô tục.
Khi đang nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp nhận số kiếp bị đâm, đau đớn trong tưởng tượng thế mà không có xuất hiện.
Cô cho rằng mình đã tránh qua một kiếp nạn, lúc đang hân hoan mở to mắt thì chung quanh lại xôn xao một trận.
Vu Cửu sửng sốt, một người phụ nữ khí chất lạnh lùng đang đứng trước mặt cô, một đôi mắt Đan Phượng sắc bén lại sinh sôi thêm vài phần nét dữ tợn.
Cái duy nhất làm người ta lạc điệu chính là trên áo sơ mi màu trắng dính phải một bãi cà phê màu nâu đậm.
"?"
Đây là nơi nào?
Một người đàn ông bụng phệ bên cạnh đi qua tới, ân cần cầm một bịch khăn giấy lau chùi quần áo cho Kỳ Dụ Văn: "Ôi chao, sếp Kỳ à, ngài không sao chứ, bị bỏng phải rồi chưa? Cô cái thực tập sinh này, sao mà không có mắt thế! Còn không mau xin nhận lỗi với sếp Kỳ!"
Vu Cửu nhìn tới cái tấm thẻ công tác được treo trên cổ của người phụ nữ trước mặt này, mặt trên in rõ nét mấy dòng chữ.
Tên họ: Kỳ Dụ Văn
Chức vị: CEO
......
Tầm mắt Vu Cửu dời lên, thì nhìn thấy một khuôn mặt còn lạnh nhạt hơn mới vừa rồi, ngơ ngác mà nói: "Kỳ Dụ Văn?"
Kỳ Dụ Văn đẩy người đàn ông bên cạnh ra, cười lạnh một tiếng đối với Vu Cửu: "Sao nào? Hắt cà phê đầy người tôi, còn hô thẳng tên của tôi?"
Duyên phận khác thường từ cà phê?
Vu Cửu nhìn vào vết cà phê màu nâu đậm trên áo sơ mi màu trắng của Kỳ Dụ Văn, tâm tình khiếp sợ khó có thể biểu đạt, mắng thẳng một câu: "Cái nhảm nhí này con mẹ nó chứ!"
"Cô chửi rủa thô tục, tôi không ý kiến, nhưng cô đang chửi ở trước mặt tôi......"
Kỳ Dụ Văn tới gần Vu Cửu, nhìn vào gương mặt này của cô giống hệt với người nào đó, lại không phát cáu lên nổi.
"Cô đang cố ý sao? Có ý đồ khác? Hay là muốn khơi dậy sự chú ý của tôi?"
"......"
Xem ra cô đúng là xuyên sách rồi, bằng không cái lời thoại máu chó này sao lại xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Vu Cửu đem ly cà phê đặt qua một bên, phản ứng đầu tiên chính là chạy, chỉ là bên cạnh có một đám người xem náo nhiệt cùng một bầy tay sai của Kỳ Dụ Văn, chắc chắn là cô chạy không thoát được.
"Không phải tôi cố ý, thật xin lỗi, nhưng cân nhắc đến tôi chắc là không đền nổi, cho nên tôi có thể giặt giúp cô."
Kỳ Dụ Văn thoáng cau mày: "Còn nói không phải muốn có thể tiếp cận tôi sao?"
"......"
Người này diễn trò sao mà lắm như vậy?
Ngón trỏ của Kỳ Dụ Văn câu cằm của Vu Cửu lên, nhưng bị Vu Cửu né tránh rất mau.
Trong mắt cô ấy lộ nên biểu cảm nghiền ngẫm, bèn dứt khoát buông tay ra.
"Tóm lại, tôi có thể nói cho cô biết, cô gái, cô thành công rồi, cô thành công khơi dậy được sự chú ý của tôi.
Đợi lát nữa tới văn phòng tôi tìm tôi, cái áo sơ mi này, cô giặt giúp tôi."
Khóe môi Kỳ Dụ Văn gợi lên một nét cười mỉm, vòng qua Vu Cửu rời đi một cao quý lạnh lùng xinh đẹp.
Vu Cửu ở tại chỗ lộ ra biểu cảm một người da đen kèm dấu chấm hỏi.
Cái gì đây?
Đây là tự luyến hay là chứng hoang tưởng?
Có bịnh à?
Khoan đã!
Vu Cửu vịn chân bàn thở dốc, sao cảm giác thân thể suy yếu như vậy?
- --------.