Tác giả: Nghịch Thiêm
Editor: Lăng
Em để quên đồ ở nhà tôi
Quý Thiển Ngưng cuối cùng cũng không có bắt taxi về, Khương Ấu Na còn đang chờ cô mua mì vịt quay nên đi tàu điện ngầm là nhanh nhất.
Trên tàu không có mấy người, Quý Thiển Ngưng tìm một chỗ ngồi xuống, cảm thấy có người một mực nhìn lén mình, cô liền quay đầu nhìn thử.
Hóa ra là nữ sinh ngồi bên cạnh cô.
Nữ sinh có chút xấu hổ, chỉ chỉ bộ đồ nhếch nhác trên người cô, hỏi:
"Cô không sao chứ?"
Quý Thiển Ngưng biết rõ bộ dạng mình bây giờ rất lôi thôi, ý tốt của nữ sinh khiến cô cảm thấy rất ấm áp, cười một cái nói: "Không có việc gì.
Cảm ơn."
Nữ sinh vẫn mãi nhìn cô, cô cũng không lo sẽ bị người khác nhận ra, dù sao bây giờ cô vẫn là một diễn viên vô danh tiểu tốt.
Quý Thiển Ngưng đơn giản chỉ là không muốn nói chuyện cùng người khác.
Mười phút sau, tàu điện ngầm đã tới trạm dừng.
Quý Thiển Ngưng cảm thấy rất may mắn khi vẫn nhớ rõ căn nhà trọ các cô từng thuê, cô nhanh chóng mua một phần mì vịt quay, một đướng đón gió Bắc mà chạy về.
Cô cố ý dùng sức gõ cửa, không thèm quan tâm là sẽ làm phiền hàng xóm, gõ gần một phút cửa lớn mới chậm chạp mở ra.
Khương Ấu Na tóc tai còn lộn xộn, mặc bộ đồ ngủ đứng trong nhà, còn chưa hết ngái ngủ nói: "Có phải cậu không cầm chìa khóa không?"
Quý Thiển Ngưng biết trong túi xách mình có chìa khóa, nhưng cô là cố ý muốn Khương Ấu Na ra mở cửa cho mình.
Gặp lại người bạn xa cách đã lâu, Quý Thiển Ngưng kích động muôn phần, giang hai tay ôm chặt người ta: "Na Na, mình siêu siêu nhớ cậu luôn."
"Hai đứa mình mỗi ngày đều gặp nhau, nhớ gì mà nhớ." Khương Ấu Na đẩy cô ra, lui về sau một bước, đứng vững lại, phát hiện cô có chỗ là lạ: "Quần áo trên người sao lại thành ra như vậy, cậu bị người ta bắt nạt?"
Quý Thiển Ngưng bị cô ấy kéo vào trong phòng, để im cho cô ấy kiểm tra toàn thân mình, lại nghe những lời càm ràm của cô ấy, trong lòng ngập tràn chua xót cùng cảm động.
"Cậu mau nói đi, cuối cùng là có chuyện gì?" Khương Ấu Na vội vàng hỏi.
Quý Thiển Ngưng nhanh chóng kiềm chế nhiệt ý trong mắt xuống, lắc đầu nói: "Thực sự không sao, chỉ là bị té thôi, không cần lo lắng."
"Vậy cậu như này..."
"Mì vón thành cục mất, cậu mau ăn đi.
Mình đi thay đồ." Quý Thiển Ngưng không muốn bị đối phương tra hỏi liền dùng mì vịt quay chặn họng lại.
Khương Ấu Na nhận lấy mì, ngửi thấy mùi thơm liền ném mọi thứ ra sau đầu.
Quý Thiển Ngưng trốn vào phòng khóa cửa lại, cởi sạch toàn thân, bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra cơ thể.
Phòng cô chỉ có một cái gương tròn nhỏ dùng để trang điểm, cô cầm gương xem xét, cảm thấy bản thân như là người lạ đang nhìn vào cô gái xinh đẹp bên trong gương, nghẹn ngào hồi lâu.
Không sai, đây là khuôn mặt của cô.
Làn da trắng bóc tựa trứng gà, ngũ quan nhu hòa có chút hương vị của thiên kim tiểu thư vùng Giang Nam.
Cô không phải là người có cái gọi là thiên tư quốc sắc, cũng không giống Mạc Hạm xinh đẹp một cách cao quý mỹ lệ, nhưng vẫn bị chính bản thân làm cho kinh diễm.
Đây mới chính là cô.
"Cốc cốc cốc"
Khương Ấu Na càm ràm nửa ngày không ai đáp lại, liền tới gõ cửa: "Lâu thế, cậu nhốt chính mình bên trong làm gì?"
Quý Thiển Ngưng cuống quýt lau sạch nước mắt, thay quần áo rồi mở cửa, mỉm cười nói: "Xong rồi."
Khương Ấu Na vừa ăn mì vừa hỏi: "Cậu ăn gì chưa?"
"....Mình không đói." Việc trùng sinh đánh vào tâm lý cô quá lớn, Quý Thiển Ngưng nào có tâm tình xem bản thân đã ăn hay chưa.
Khương Ấu Na không nghi ngờ gì, hỏi cô: "Rốt cuộc tối hôm qua cậu đi đâu?"
"Mình..." Quý Thiển Ngưng không tính nói cho cô ấy biết những chuyện liên quan tới Mạc Hạm nhưng cũng chưa tìm ra lý do để che giấu.
Khương Ấu Na nhìn cô ấp a ấp úng, cảm thấy rất khả nghi: "Nhắn tin nói buổi tối không về cũng không nói là đi đâu.
Thành thật khai báo, tối hôm qua đoàn phim các cậu liên hoan có phải cậu bị gã nào đưa về nhà không?"
Đoàn phim liên hoan cái gì đó, Quý Thiển Ngưng đều không nhớ rõ.
Cũng may so với Khương Ấu Na thì hiện tại cô sống lâu hơn cô ấy tận mười năm, vẫn đối phó được, con ngươi đảo một vòng, bịa chuyện: "Chúng mình đi KTV [1] cả đêm.
Không có gã đàn ông thối nào cả, cậu đừng nói lung tung." Để phối hợp với lời nói dối, cô còn cố ý ngáp một cái.
[1] Karaoke
Khương Ấu Na xem sắc mặt cô tái nhợt, vành mắt thâm đen, đúng là bộ dạng chơi thâu đêm, cũng không nghĩ nhiều nữa, nói: "Vậy cậu lo đi ngủ đi."
"Ừ, mình ngủ một giấc đã." Quý Thiển Ngưng lại ôm cô ấy một cái.
"Aizz, cậu hôm nay phiền quá."
Mặc kệ bạn thân ghét bỏ, Quý Thiển Ngưng vẫn vui vẻ trở về phòng, lên giường nằm nhưng vẫn không ngủ.
Cô tự cho bản thân mười phút để chỉnh đốn lại mạch suy nghĩ.
Đang suy nghĩ, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên "Reng reng" có tin nhắn đến.
[Hạm]: "Đã tới chưa?"
Quý Thiển Ngưng sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại, người này rất có thể là Mạc Hạm, để xác nhận cô liền phóng to avatar lên.
Một khuôn mặt thịnh thế mỹ nhan đập vào mắt.
Quý Thiển Ngưng hơi bất ngờ, tắt khung chat, như người sợ bỏng vội vàng ném điện thoại qua một bên.
Cô không rõ bản thân và Mạc Hạm trao đổi thông tin liên lạc khi nào, cô cũng không nghĩ Mạc Hạm lại quan tâm mình như vậy.
Nhưng vậy cũng không tính là quan tâm, đời trước sau khi các cô quan hệ xong, Mạc Hạm cũng đối xử với cô như vậy, tiễn cô về, sợ cô lạnh còn đích thân cởi khăn choàng cổ quấn cho cô, săn sóc đúng nơi đúng lúc.
Ai không biết còn nghĩ các cô là một cặp, nào ngờ chỉ đơn giản là tình một đêm, tình PY thôi [2].
[2] Thuật ngữ mạng TQ, ám chỉ mối quan hệ không rõ ràng, thường mang nghĩa tiêu cực.
Đợi một lúc, Mạc Hạm cũng không gửi thêm tin nào nữa, Quý Thiển Ngưng mới cầm lấy điện thoại.
Cô không vào Wechat, mà từ danh bạ di động tìm một dãy số gọi đi.
"Tút tút tút."
Từng hồi chuông vang lên khiến tim Quý Thiển Ngưng càng đập nhanh hơn.
Cuối cùng bên kia cũng nghe máy, cô thốt lên:
"Ba—"
"Thiển Ngưng?" Người bên kia rõ ràng không cảm giác được sự khác thường của cô, "Con quay phim xong rồi sao? Năm nay có thể về ăn tết không?"
Quý Thiển Ngưng nhớ lại một chuyện, cô nhận được một bộ phim, đóng một vai nhỏ nhưng lại là nhân vật mấu chốt.
Kiếp trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã khiến cô có nhà mà không thể về, kiếp này...
Quý Thiển Ngưng suy nghĩ nhiều lần, nói: "Xin lỗi ba, con vẫn chưa thể về nhà cùng ba đón năm mới rồi."
Cô đã có thể làm lại cuộc đời, cô phải thay đổi vận mệnh, ngoại trừ nỗ lực ra thì cô không còn cách nào khác.
Mười năm rồi, cô không hề đóng bất cứ vai diễn nào, cô muốn nhanh chóng nắm lấy cơ hội này.
Bên kia điện thoại, Quý Minh Dương tỏ ý đã hiểu nhưng vẫn còn tiếc nuối, nói: "Không về thì không về.
Bên đó rất lạnh, con phải chăm sóc bản thân kỹ lưỡng, không có tiền thì nói với ba, nghìn lần đừng tự làm khó mình."
Quý Thiển Ngưng che miệng cố gắng không khóc ra tiếng, nói: "Con biết mà, con sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, ba không cần lo.
Ba có khỏe không?"
"Ba khỏe lắm, trong nhà vẫn bình thường." Quý Minh Dương nói: "Con đóng phim cẩn thận, những thứ khác đừng lo, ba luôn ủng hộ con vô điều kiện."
"Cảm ơn ba." Quý Thiển Ngưng suy nghĩ một chút rồi nói "Ba, qua tết giúp con đi thăm mẹ nha, nói với mẹ là con nhớ mẹ nhiều lắm."
"Được được, ba sẽ đi."
Quý Thiển Ngưng không dám trò chuyện lâu thêm với ông, sau khi bỏ điện thoại xuống liền trùm chăn khóc một hồi.
Khóc xong, cô lại cầm điện thoại, lại mở Wechat, cố tình không nhìn đến tên Mạc Hạm, tìm một group do nội bộ đoàn phim lập.
Trong đó đang có người tám chuyện, còn nhắc tới chuyện liên hoan tối qua.
Khương Quảng Minh: "Ai đã chuốc say tôi, mau đầu thú, phát bao lì xì tôi liền khoan hồng." Đây là người đóng vai nam hai trong , đóng vai một cảnh sát.
Tùy Phong nói: "Minh ca à, tôi xem anh còn chưa tỉnh rượu, chính bản thân mình uống say còn đổ thừa, tất cả đều có thể làm chứng."
Đây là nam thứ n, cũng đóng vai cảnh sát.
Lâm Y: "Đêm qua rất nhiều người uống say đó.
Càn ca, Minh ca, còn một nữ sinh lạ mặt sau lại lên xe Hạm tỷ, tên gì vậy @Mạc Hạm?"
Quý Thiển Ngưng còn đang lục lại ký ức tìm xem người gọi là Càn ca tên đầy đủ là gì, nhìn thấy câu cuối liền vội vã out ra.
Mạc Hạm cũng ở trong group..
Người Lâm Y nói hình như là cô...!
Bọn họ cũng không biết chuyện xảy ra sau đó giữa cô và Mạc Hạm...!
Quý Thiển Ngưng một mặt tự an ủi mình, một mặt lo lắng mà vào lại nhóm chat, nhìn nội dung trò chuyện trong nhóm chậm rãi tổng kết ra tiền căn hậu quả.
Đây là group nội bộ của đoàn phim , Quý Thiển Ngưng may mắn được trợ lý đạo diễn thêm vào, tối hôm qua trong nhóm có người tâm huyết dâng trào hẹn những người có mặt ở Bắc thị đi ăn một bữa cơm, tiện thể làm quen với nhau rồi tag mọi người.
* Có một số thuật ngữ của mxh Weibo, nếu được mình sẽ cố gắng edit như Facebook cho mọi người dễ hình dung.
Quý Thiển Ngưng thấy Mạc Hạm nhắn trong nhóm là sẽ đi, vui tới mức không thấy mặt trời, mặt dày đi tới góp vui.
Sau đó chính là uống say, lên giường cùng Mạc Hạm.
Rồi thành tình một đêm đó!
Hôm nay cứ như là mơ vậy.
Quý Thiển Ngưng không ngủ được, cũng sợ khi tỉnh lại mọi thứ sẽ biến mất.
Cô phát hiện trong ngăn kéo trên đầu giường là kịch bản của , cả tập rất mỏng, chỉ có vài tờ đã bị cô lật đến nhàu nát, bên trên là tình tiết vai diễn do cô đóng.
Quý Thiển Ngưng chăm chú nghiên cứu từng chữ, mấy vạn chữ mà cô xem qua xem lại tới mấy tiếng đồng hồ, càng xem càng có tinh thần.
Đọc đến lần thứ n cô mới buông kịch bản xuống, trong lòng hơi lo âu.
Chỉ còn một tuần nữa là bộ phim này sẽ khai máy, liệu cô có diễn được không?
Buổi tối sau khi trưng cầu ý kiến của Khương Ấu Na, Quý Thiển Ngưng liền mua hai phần ăn ở ngoài.
Thức ăn tới, cô liền đi mở cửa, vừa quay lại đã đối diện với ánh mắt dò xét của Khương Ấu Na.
Quý Thiển Ngưng còn chưa kịp mở miệng, Khương Ấu Na đã nói trước: "Hôm nay tư thế của cậu hơi lạ."
"..."Quý Thiển Ngưng đỏ hết cả mặt, đặt đồ ăn xuống: "Đã nói là bị té một cái mạnh rồi."
Khương Ấu Na vừa mở đồ ăn vừa nói: "Vậy có cần tới bệnh viện khám thử không?"
"...!Không cần.
Không nghiêm trọng, chỉ là bị vết thương ngoài da thôi."
Muốn cô đi bệnh viện khám nơi tư mật sao? Quý Thiển Ngưng dù có sống lâu hơn mười năm đi nữa cũng không mặt dày đến vậy.
Cũng may Khương Ấu Na không đào sâu vấn đề, hai người ăn vừa nói chuyện.
"Tối hôm qua có thấy nữ thần của cậu không?" Khương Ấu Na vừa gặm đùi gà vừa hỏi cô.
Quý Thiển Ngưng biết cô ấy đang nói ai, bất động thanh sắc nói: "Không có."
"Không phải cậu đã nói là cô ấy sẽ đi sao?"
"Có khi là có việc gấp đó." Quý Thiển Ngưng trợn mắt nói dối.
"Cũng không chắc là việc gấp, mình nghe người khác nói Mạc Hạm rất cao lãnh, ngoài trừ đóng phim thì bình thường sẽ không để ý tới mọi người."
Quý Thiển Ngưng biết cô ấy nói thật, cũng không tiếp lời.
"Bất quá cô ấy cũng có vốn liếng để cao lãnh, dáng dấp đẹp, diễn xuất lại tốt đến vậy, phàm phu tục tử chúng ta biết sống sao đây? Tuổi trẻ đã đoạt giải Kim Mã, bái phục." Khương Ấu Na tự mình nói tiếp.
Quý Thiển Ngưng thờ ơ "Ừ" một cái.
Điện thoại để trên bàn đột ngột đổ chuông, Quý Thiển Ngưng thoáng nhìn tên người gọi, mí trái liền giật mấy cái, bỏ đũa xuống vội cầm điện thoại lên.
"Ai vậy?" Khương Ấu Na nghi ngờ nhìn cô.
Sắc mặt Quý Thiển Ngưng thay đổi, cố ý xoay màn hình qua chỗ khác, nói: "Ba mình...Cậu ăn trước đi, mình nghe điện thoại."
Cô vội vã vào phòng, nhìn cái tên "Hạm" hiện lên trên điện loại, một lúc sau mới bắt máy.
"..." Cô cũng không lên tiếng.
Mạc Hạm hỏi cô: "Ăn cơm chưa?"
Quý Thiển Ngưng nghi ngờ bản thân nghe nhầm, cảm giác thanh âm của Mạc Hạm đặc biệt ôn nhu nha? Nhất định là do cô nghĩ nhiều.
Không muốn hàn huyên với chị, Quý Thiển Ngưng lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Em để quên đồ ở nhà tôi."
"Cái gì vậy?"
Mạc Hạm cười nhẹ, nói: "Em xuống đây sẽ biết?"
"Xuống?"
"Các em ở tiểu khu Phúc Tân đúng không? Tôi đang đứng ở dưới cổng đây."
"..."Quý Thiển Ngưng sốc toàn tập, muốn mắng kẻ đại ngốc là mình ở kiếp trước.
Ngủ có một đêm, sao lại khai báo chuyện riêng tư rõ ràng đến vậy!
Mạc Hạm không thấy cô trả lời, cho là cô không muốn xuống, còn nói: "Nếu em lười xuống, tôi tự lên đó cũng được.".