- Trang chủ
- Tà Minh Chi Giới
- Chương 39
Tác giả: Khúc Lạc Vô Ngân
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Ta có ý kiến, kiếm đạo của Mộc cô nương vượt qua chúng đại gia tưởng tượng. Nếu nàng có năng lực đoạt giải nhất thì cũng có thể có năng lực đột phá phong ấn, không cần chúng ta ra tay." Thanh Mộc Tử âm trầm cười, lúc trước phong ấn Phục Ma Phổ là dùng công pháp gia truyền, muốn phá mở phong ấn, trừ phi tất cả mọi người ra tay, phàm là thiếu một cũng không được, Mộc Thủy Vân này nếu lớn lối như vậy, vậy thì không nên trách hắn thờ ơ lạnh nhạt.
Trác Nhân phi thường tán thành ý sư phụ, hai mắt vẫn chăm chú nhìn gương mặt Mộc Thủy Vân, gò má tinh khiết, đường viền mỹ lệ, thật là một nữ tử sạch sẽ, nhưng trêu chọc sư phụ thì nhất định không thể được toại nguyện.
"Thanh Mộc Tử, Thanh Mộc Phái cũng có hai trăm năm đi, môn hạ lại không dưới mấy vạn. Ngươi cảm thấy tu vi của ngươi thêm chúng đồ đệ đó so được với thiên quân vạn mã của bổn vương sao?" Diệp Cổ cười nhạt, trong lòng đối với Thanh Mộc Tử càng thêm chán ghét. Hiện tại xu thế tựa như hai phe đối chọi, thiên quân vạn mã đã tụ ở ngoài Vạn Lý Sơn Trang, Thanh Mộc Tử đến bây giờ còn chưa nhận rõ lợi và hại, thật là người không biết thời vụ.
"Thanh Vũ Lâu uy hiếp mới vừa đi, Vương gia đã nghĩ lấy thế đè người sao? Các môn phái từ lâu đã thương lượng rồi, Phục Ma Phổ đã cho Mộc Thủy Vân, chúng ta cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Còn có thể mở ra phong ấn hay không thì cùng chúng ta không có bất cứ quan hệ gì!" Thanh Mộc Tử quét mắt, bên cạnh Hiên Viên Cừu và Mạc Vi Viêm đều hờ hững gật đầu, lần này hoàn toàn không cho Kính vương được như ý.
Điều này cũng không thể trách bọn họ, ai bảo bọn họ trải qua thiên tân vạn khổ tìm tới Phục Ma Phổ, cuối cùng lại chắp tay dâng cho người, nếu người này là bọn họ đệ tử một trong các môn hạ, ngược lại rất dễ nói, đằng này nữ nhân này cùng bọn họ không quen biết, không có khổ lao đã nghĩ bình bạch, vô cố chiếm được kiếm phổ tinh túy, nào có sự tình đẹp như vậy.
Tận mắt xem thái độ của những lão già này, Mộc Thủy Vân sớm có dự liệu, giải phong ấn mà thôi, những người này cần phải như vậy sao?
Thấy Diệp Cổ âm trầm muốn nổi giận, Mộc Thủy Vân vội vã cười nói: "Các vị chưởng môn cũng không cần như vậy, giải phong ấn thôi. Nếu như các ngươi không nghĩ ra tay, ta cũng tuyệt không bắt buộc."
"Ai, Mộc cô nương, ta không có nói không giúp ngươi mở phong ấn. Ta và bọn hắn không giống, một hồi ta giúp ngươi giải phần phong ấn của ta, trợ ngươi mở ra Phục Ma Phổ." Thanh Yên không để ý ánh mắt bắn phá liên hoàn của các chưởng môn, vẫn cười nhạt.
"Sức mạnh phong ấn này rất lớn, sơn trang này khẳng định là không triển khai được, một hồi chúng ta đi hậu viện đi." Dương Vạn Lý cũng không nhìn Thanh Mộc Tử, mỉm cười.
"Đa tạ hai vị." Mộc Thủy Vân khẽ mỉm cười, còn có hai người đồng ý ra tay giúp đỡ, so với Thanh Mộc Tử kia thì đáng yêu hơn nhiều.
Các chưởng môn khẩn cấp đối diện, trong lòng bị đè nén, Thiên Huyền Môn và Dương trang chủ không nằm trong tính toán của bọn họ, một khi mở ra phong ấn, rung chuyển cấm chế bọn họ bố trí, trợ Mộc Thủy Vân thuận lợi giải phong ấn, bọn họ không phải sẽ lưỡng nan thọ địch hay sao? Đắc tội một Kính vương đã rất hãi hùng khiếp vía, vạn nhất đắc tội thêm Thanh Vũ Lâu, bọn họ thật đúng là cầu cứu không cửa!
Gió xuân thổi từ, dương liễu y y. Vạn Lý Sơn Trang, phía sau núi.
Một bó kim quang thoáng hiện, xông thẳng tới chân trời, ầm một tiếng!
Thanh Yên vung tay, trở về chỗ, phần phong ấn của nàng đã giải trừ, liền xem Dương Vạn Lý.
Ánh mắt Dương Vạn Lý thâm thúy lên, kim tôn khí trực tiếp oanh kích Phục Ma Phổ, ầm, đất trời rung chuyển!
Tình cảnh này quả thật kinh hồn động phách, Mộc Thủy Vân hơi nhíu mày, hai tên cao thủ tôn cấp trước sau ra tay, Phục Ma Phổ nhỏ bé lại có thể chịu đựng, quả đúng là thiên địa chí bảo.
Phục Ma Phổ tự động bồng bềnh trên không, chịu đựng hai đạo tôn tức giận oanh kích, quanh thân mơ hồ lay động, kim quang tiêu giảm không ít, nhưng chưa đến mức toàn bộ ẩn nấp, hẳn là bởi vì thiếu sức mạnh của các chưởng môn khác, vì lẽ đó không thể hoàn toàn giải phong ấn.
Tâm tư Mộc Thủy Vân trằn trọc, đúng lúc này, một bóng dáng không biết từ nơi nào nhảy ra, trực tiếp nhằm phía Phục Ma Phổ, một thân thanh bào dưới sự tức giận bay phần phật, trên mặt lại che một mảnh vải đen, rõ ràng là không muốn cho bất luận người nào nhận ra thân phận của hắn.
Nhưng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, ngay thời khắc Dương Vạn Lý muốn ra tay, chỉ nghe Mộc Thủy Vân lên tiếng hô: "Thanh Mộc chưởng môn muốn Phục Ma Phổ cứ thoải mái nói ra, vì sao còn muốn đảm nhiệm đại hiệp che mặt, thật là mất thân phận một chưởng môn!"
"Cái gì? Là Thanh Mộc Tử lão quỷ này!" Dương Vạn Lý kinh ngạc mắng một tiếng, vung tay lên, một đoàn ánh vàng mạnh mẽ lập tức oanh kích Thanh Mộc Tử.
Thanh Mộc Tử không nghĩ tới trang phục của hắn sẽ bị nhận ra nhanh như vậy, khi nghe đến Mộc Thủy Vân kêu to, suýt nữa tức giận phá công, màu vàng chói mắt giống như cương phong vô tình đột kích, kế tiếp lại thêm một vệt kim quang, không cần nghĩ cũng biết là Thanh Yên đánh tới.
Thanh Mộc Tử hung tàn, Phục Ma Phổ tình thế bắt buộc, hai phong ấn đã giải trừ, chỉ cần bắt nó tới tới tay rồi hợp tập các lực lượng khác, kiếm phổ chí tôn, hắn tình nguyện cùng mọi người phân chia, cũng không muốn cho không tiểu bối vô danh này!
Một vệt sáng từ trong tay kéo dài, Thanh Mộc Tử tung kiếm xoay ngang, ầm ầm... Hai tia khí tức kéo tới lập tức bị đánh tan.
Mộc Thủy Vân híp hai mắt, phi thân xông lên, Phục Ma Phổ này nếu thuộc về nàng liền không thể để những người khác cướp đi!
Thấy Mộc Thủy Vân không sợ chết bay tới, hung tàn ở trong mắt Thanh Mộc Tử trải rộng toàn bộ khuôn mặt, xoạt một cái kéo rách miếng vải đen, ánh kiếm vô cùng sắc bén vô cùng nhuần nhuyễn, dữ tợn nói: "Một thánh cấp đỉnh cao, cũng dám cùng bổn tôn tranh tài, ngươi quả thật không biết tự lượng sức mình!"
Mộc Thủy Vân bay nhanh tránh né kiếm khí ác liệt kéo tới, phía dưới Dương Vạn Lý xem tới kinh tâm, vội vã vọt lên.
Ba bên hội tụ, Thanh Mộc Tử giống như liều cái mạng già, ngửa mặt lên trời gào thét: "Còn không mau ra đây!"
Một tiếng gầm rú chấn động thiên địa, hai vệt sáng khác lập tức từ bụi cỏ xông tới, một trắng một nâu, rõ ràng là Hiên Viên Cừu và Mạc Vi Viêm, mới nhìn Thanh Mộc Tử chắc chắn sẽ không nhất kích thành công, hai người lo lắng không ngớt mới bất đắc dĩ hiển lộ bóng dáng, nếu đã như vậy, vậy thì đối kháng đến cùng đi.
Có Hiên Viên Cừu và Mạc Vi Viêm đến chia sẻ đối thủ, Thanh Mộc Tử vui vẻ, lập tức tung kiếm phi đâm, tôn khí tàn nhẫn đánh thẳng Mộc Thủy Vân, lúc này liền muốn mạng nàng, hung tàn nói: "Muốn tu luyện Phục Ma Phổ, xuống địa phủ đi!"
Mộc Thủy Vân đạp không, thân hình ngược gió lui nhanh, mắt thấy mũi kiếm sắc bén này sắp đâm vào ngực nàng, vận chân khí toàn thân đạp mũi chân xuống, dáng người nhanh chóng xoay chuyển, miễn cưỡng trốn đi, một giây sau lại bị một cỗ ý niệm lăng lệ gắt gao khóa lại.
Lúc nãy suýt chút nữa là bắt được Phục Ma Phổ, đáng tiếc Thanh Mộc Tử này đã điên rồi, đối mặt với kim tôn ý niệm thâm hậu khóa chặt Mộc Thủy Vân hoàn toàn không có năng lực chống cự, dù sao thánh cấp đỉnh cao cùng tôn cấp nhất cảnh vẫn tồn tại chênh lệch, chẳng lẽ hôm nay phải chết ở chỗ này sao?
Trong mắt ánh kiếm lấp loé, kiếm khí của Thanh Mộc Tử gần ngay trước mắt, Thanh Yên ở xa xa cùng đối thủ dây dưa kinh hô một tiếng: "Mộc cô nương!"
"Thủy Vân!" Khi Diệp Cổ bay tới, phi thường kinh tâm, thả hai ngọn lửa màu vàng, nhanh không gì sánh kịp, dám làm tổn thương nữ nhân mà hắn vừa ý, Thanh Mộc Tử đã thành công bốc lên vảy ngược của hắn!
Hô một tiếng! Đầy trời hừng hực triệt để tập quyển tâm tư.
Mộc Thủy Vân cảm thấy toàn thân nhiệt diễm sôi trào, nghe đến âm thanh của Diệp Cổ, trong lòng vui mừng, vạn vạn không nghĩ tới hắn lại có bản mệnh hỏa diễm!
Thanh Mộc Tử cách nàng rất gần, lửa khói kéo tới, nàng tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng, tuy không giống với ngọn lửa của Liệt Phong, nhưng uy lực không phân cao thấp, quần áo này phỏng chừng lại không gánh nổi, trước mặt nhiều người như vậy, làm sao che lấp?
"A! Đau chết ta rồi!" Thanh Mộc Tử ngửa mặt lên trời gầm rú, vạn vạn không nghĩ tới Kính vương sẽ tới đúng lúc, quả thật không nằm trong dự liệu của hắn, lửa khói kéo tới, hắn đau không còn tri giác, tóc đen thật dài bị đốt cháy khét trước mặt mọi người, triệt để biến thành trọc lốc, làm Thanh Yên cách đó không xa âm thầm thán phục.
Lửa khói màu vàng quá mãnh liệt, áo choàng của Thanh Mộc Tử đã sớm bị đốt trụi, phù một tiếng, một bên thổ huyết một bên chạy trốn.
Áo Mộc Thủy Vân đồng dạng bị lửa khói thiêu cháy hầu như không còn, nàng không có chịu tinh thần thương tổn, nhưng nàng thật sự hận không thể lập tức tiến vào trong khe nứt. May mà có ánh sáng quanh thân, tạm thời chống lại cảnh "xuân" sạ tiết, có lẽ lúc nãy vì bị Thanh Mộc Tử tập kích, nàng đã dùng hết chân khí, đan điền có chút hư không, kiên trì không được bao lâu.
Diệp Cổ bay tới cởi áo choàng, đem Mộc Thủy Vân bọc lại, nói nhỏ: "Xin lỗi, ta có chút lỗ mãng, nàng có bị bỏng không?"
"Không có chuyện gì, đa tạ Vương gia đúng lúc cứu giúp. Bằng không, hậu quả khó lường được." Mộc Thủy Vân lắc đầu nói, giờ khắc này nàng chỉ muốn mặc quần áo, không muốn bị hắn ôm đâu.
Diệp Cổ trằn trọc, nổi lên tươi cười, cảm thụ thân thể mềm mại, trong lòng không ngừng được dập dờn, xem ra tu luyện Kim Mang Hỏa cũng không phải là không có tác dụng, chí ít có thể giúp hắn ôm được mỹ nhân.
Dương Vạn Lý và Thanh Yên thấy một màn này, thở phào nhẹ nhõm, còn Hiên Viên Cừu và Mạc Vi Viêm thấy Thanh Mộc Tử đã trốn không còn bóng dáng, cũng bất đắc dĩ bỏ chạy. Kính vương ở đây, bọn họ không có cơ hội đoạt được Phục Ma Phổ nữa, lần này quả là xuất sư bất lợi.
Mộc Thủy Vân quay đầu nhìn về phía Phục Ma Phổ, thấy nó còn bay trên bầu trời, thở phào.
Nhưng vào lúc này, bầu trời xa xa bạo phát một tiếng nổ vang, làm vùng núi miễn cưỡng lay động.
Tất cả đang kinh ngạc, một thân ảnh tím cực nhanh bay đến, mang theo khí tức ác liệt khó đỡ, hai tia sáng vàng nhiếp hồn thoáng chốc tràn ngập vùng đất này, hóa thành từng đạo từng đạo cương phong tàn nhẫn đánh thẳng Diệp Cổ!
Diệp Cổ cảm thụ lệ khí liền ôm Mộc Thủy Vân tránh khỏi, vung tay một cái, Kim Mang Hỏa lập tức gào thét hướng đến người kia.
"Hừ!" Chỉ nghe hừ lạnh một tiếng vang lên, tử ảnh kia nhanh như chớp quả thật khiến Dương Vạn Lý cùng Thanh Yên xem hoa cả mắt, đều là cảnh giới tôn cấp, thân pháp hắn triển khai lại vượt xa bọn họ, điều này nói rõ, tu vi của người này khẳng định trên tôn cấp nhất cảnh.
Tư Đồ Liên Thành lên sàn ~