- Trang chủ
- Sửu Cô Nương
- Chương 7
Tác giả: Dạ Chi Mạc Vấn
Do dự một lúc thật lâu, rốt cuộc tôi vẫn quyết định cứu hắn. Cố hết sức muốn bế hắn lên, đáng tiếc sức tôi quá yếu. Nghĩ tới việc xách hai tay hoặc hai chân hắn kéo đi, có vẻ hơi dã man, đường núi gập ghềnh dằn xốc thế này, đoán chừng còn chưa tới cửa thôn hắn đã tắt thở. Không có biện pháp nào tốt hết, tôi đành ngồi xổm bên cạnh hắn thì thầm vào tai hắn nói lời xin lỗi:
"Ngươi nằm đây đợi một chút nha, tôi chạy về thôn gọi người tới cứu ngươi. Nhất định phải kiên trì nha."
Cố gắng chạy thật nhanh về thôn, tôi gọi vài người tới cứu hắn với tôi, bọn họ tuy rằng đều bất ngờ nghi hoặc nhưng vẫn giúp tôi mang hắn về nhà của thôn trưởng. Đúng lúc này thôn trưởng vừa từ ngoài đồng trở về, cũng không hỏi han gì nhiều, liền phân phó tôi ở nhà trông chừng hắn, còn ông nhanh chân chạy tới nhà vị bác sĩ duy nhất trong thôn mời ông ta lại đây chuẩn bệnh. Trong thôn có một thầy lang, y thuật cũng thường thường mà thôi, nhưng với điều kiện hiện tại thì chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy, không cố nhiều hơn được, cứ tìm tới đã rồi tính tiếp.
Bác sĩ tới khám bệnh, lại kiểm tra một lượt cho hắn, ông nói đầu hắn bị cái gì đó đạp trúng, hiện tại còn không biết rõ ràng thương tích thế nào.. Ông sẽ mang tới một ít thuốc, nếu ngày mai còn không tỉnh lại, nhất định phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện lớn trong thành phố.. Tôi lấy khăn lông, lại đổ ra một chậu nước ấm, giúp hắn lau mặt, xoa xoa, tôi giật mình, khờ cả người.....
Cư nhiên là cô ta?? Nhưng mà rõ ràng hiện tại cô ta đang mặc âu phục dành cho nam giới! Tuy rằng hôm đó cô ta cũng mặc âu phục, nhưng kiểu dáng là bó sát người bóp eo dành cho nữ. Đúng rồi, lúc đó cô ta mặc áo somi trắng, bộ ngực rất rõ ràng. Nhưng mà hiện tại.....không có ngực!! Nơi đó thực bằng phẳng, phi thường bằng phẳng, tương đương bằng phẳng!! Chẳng lẽ cô ta có một anh trai hay em sai song sinh hay sao?. Bất ngờ, giống như linh quang chợt lóe, tôi giống như kẻ háo sắc, nhanh tay lột áo của hắn ra. Đúng là làm cho tôi tìm được đáp án tôi. "Hắn" chính là "cô ta", không sai. Áo bó ngực màu đen, đồ chơi này với tôi cũng không có quá xa lạ. Từng có một lần, tôi đối với đồng tính nữa có chút tò mò, vậy nên lên mạng tra không ít tư liệu liên quan tới họ. Haizzz, nói như vậy, không chừng tên này cũng là một người giống vậy!!
Liền ngay lúc tôi thất thần ngẫm nghĩ, cô ta ư một tiếng, chẳng lẽ sắp tỉnh?! Cuống quít nghiêng người kiểm tra, lại không nghĩ thứ tôi thấy lại là một đôi mắt thật mỹ lệ. Thật sự rất đẹp, tôi ngắm nhìn mà chẳng chút chớp mắt, cũng chẳng biết hồn mình đã bay về phương nào rồi.
Chủ nhân của đôi mắt nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, lạnh lùng nói:
"Đẹp sao?"
"Rất đẹp!!" tôi bất giác trả lời theo bản năng. Nhưng nhìn thấy sắc mặt khó chịu của cô ta, tôi mới phát hiện bản thân thật thất lễ.
"À..Ừ~ cô bị thương, té xỉu ở ven đường, tôi liền mang cô về nơi này. Hiện tại cô thấy trong người như thế nào rồi?"
Tôi ấp úng giải thích một chút tình huống xảy ra, nhưng dường như đối phương chẳng để tâm là mấy. Cô ta tùy ý ngắm nghía xung quanh một chút, rồi lại tiếp tục nhắm chặt hai mắt. Xem bộ dáng cô ta như vậy, chắc là vẫn còn rất mệt, tôi nghĩ bản thân nên ra ngoài cho cô nghĩ ngơi. Không ngờ lại bị gọi lại. . Truyện Võng Du
"Đừng đi, ở lại đây đi." Hai mắt cô nhắm nghiền, bởi vì bị thương mà giọng nói có vẻ yếu đuối. Tôi mềm lòng, ở lại chăm sóc cô cả đêm.
Ngày hôm sau, bác sĩ lại tới xem xét tình hình bệnh tình của cô ta. Sau khi cùng cô ta nói chuyện trong chốc lát, ông ra tới phàn nàn với thôn trưởng:
"Người trong phòng thật kì lạ. Đã bị thương nặng đến thế mà nhất quyết không muốn tới bệnh viện lớn, các người khuyên hắn đi ~~ tuy rằng người đã tỉnh lại, nhưng vết thương vẫn chưa biết chuyển biến tốt hay xấu, tốt nhất nên đến bệnh viện làm xét nghiệm một cách kĩ càng, như vậy mới tốt." Thôn trưởng kêu tôi đi khuyên cô ta, còn ông thì đưa bác sĩ ra cổng. Gõ gõ cửa, tôi nhẹ nhàng bước chân vào căn phòng vốn thuộc về tôi.
Cô ta vẫn nằm đó, quần áo đã được đổi thành quần áo của tôi, do chiều cao chênh lệch mà tay áo có vẻ ngắn một chút, nhìn có chút kì cục!!
Tôi ngồi xuống bên mép giường, tưởng mở miệng khuyên nhủ:
"Đừng nói gì cả, tôi biết rõ sức khỏe của bản thân. Chỉ cần cô giúp tôi một việc, tôi sẽ mang cô rời khỏi nơi này." Cô ta dành mở miệng trước.
"Tôi không muốn rời khỏi đây, nhưng tôi sẽ giúp cô." Tôi trả lời cô không chút do dự.
Có vẻ câu trả lời của tôi nằm ngoài dự đoán của cô ta, mắt cô híp lại đánh giá tôi từ trên xuống dưới, như đang suy nghĩ điều gì đó cuối cùng cô nhoẻn miệng cười:
"Xem ra cô cũng là một kẻ tự biết hiểu lấy bản thân. Nhưng mà tôi cũng sẽ dẫn cô rời khỏi đây." Lời nói của cô ta, tôi không hiểu.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không rời khỏi đây."
"Cô nhất định phải đi với tôi. Ở lại, cô sẽ chết." Cái gì? Lỗ tai tôi có nghe lầm hay không?!!!