- Trang chủ
- Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi
- Chương 9
Tác giả: Hồ Ly Đại Quân
Cửu công chúa vẫn không nói lời nào nhưng ta thấy nàng hình như kìm nén rất vất vả.
Ta thở dài, đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng: “Cho dù ta cùng Bát công chúa thật sự có cái gì thì chuyện đó cũng sẽ không có khả năng. Ta đã cùng ngươi thành thân, kiếp này cũng không thể cùng nàng bên nhau, huống hồ ngươi nghĩ xem, nếu ta thật sự thích nàng tại sao trước kia lại thành thân với ngươi?”
Cửu công chúa vẫn không nói lời nào.
Ta cũng hết cách, những điều cần nói ta đã nói hết rồi, tuy rằng ta không biết Doãn Hiếu Ân tiền nhiệm có thật sự thích Bát công chúa hay không, nhưng trước mắt ta cứ nói như vậy thôi, ta còn chưa muốn chết, cho nên nhất định không thể cùng Bát công chúa có một tí liên quan nào.
Mặc dù ta có thích nàng thật, nhưng cũng chỉ dừng ở phương diện thưởng thức.
Đến cuối cùng, Cửu công chúa cũng không thèm nói với ta câu nào, ta thấy chuyện này vẫn không có dấu hiệu kết thúc cho nên vô cùng không có tinh thần trách nhiệm chạy trốn trước. Cửu công chúa vẫn ngồi ở chính sảnh, không biết nàng nghĩ cái gì, cũng không biết nàng ngồi đến lúc nào.
Tắm rửa xong xuôi ta liền lên giường của mình nằm, quả thực chưa đến một khắc ta đã ngủ mất tiêu.
Ta thật sự quá mệt mỏi.
Nhưng ngủ cũng không được thẳng giấc, bị giấc mơ kỳ quái làm phiền nhiễu, hơn nữa tổng cảm thấy hai bên tai có âm thanh kêu to. Ngay lúc ta đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên nghe thấy ‘chi nha’ một tiếng, ở trong đêm tối, âm thanh này cực kỳ chói tai khiến ta tỉnh ngay lập tức.
Ban đầu ta còn tưởng là do mình còn mơ ngủ nên bị ảo giác, thế nhưng qua một hồi ta cảm thấy chuyện lúc nãy cũng không phải ảo giác, bởi vì hình như ta lại nghe được tiếng bước chân rất nhẹ. “Ai!” Ta bị dọa đến run cầm cập, ngay lập tức từ trên giường bật dậy.
Hô lên một lúc, trong phòng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi.
Ta bực bội, nói thầm chẳng lẽ thật sự là mơ ngủ sao? Rõ ràng nghe thấy tiếng vang a.
Ai ngờ ta vừa mới nghĩ xong, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt to lớn dữ tợn! Ta hoảng hồn, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch như bị điện giật, trong miệng không thể phát ra một chút âm thanh!
Khuôn mặt kia cho rằng ta sẽ kêu lên liền nhanh chóng bật người, thân thủ chụp vào mặt của ta!
Chỉ trong giây lát, một cổ hương vị không tên tràn ngập toàn bộ thân thể, tâm hoảng ý loạn, đồng thời ta cũng ý thức được, xong rồi, đã gặp được thích khách trong truyền thuyết.
Ta thật cẩn thận, suốt cả ngày đề phòng công chúa tìm được nhược điểm hại ta, không ngờ sau cùng lại chết trong tay tên thích khách không rõ lai lịch lại còn hôi rình này, thật sự là người tính không bằng trời tính.
Thế nhưng ta không thể cứ từ bỏ như vậy nha! Ta kêu to, ta giẫy dụa, muốn tránh thoát khỏi hắn. Nhưng lại phát hiện khí lực của tên hôi thối kia có thể so ngang với mấy con trâu điên a, cho dù ta đã dùng hết sức bú sữa mẹ thế mà cái tay đang bịt miệng ta của hắn cũng không xê dịch một chút nào.
“Xuỵt.. Xuỵt..” Hắn đột nhiên nói: “Ngoan, đồ đệ ngoan, đừng động đậy, ta sẽ buông tay nhưng mà ngươi không được kêu lên, được không?”
Cái gì?
Đồ đệ ngoan?
Tình huống nhanh chóng đảo ngược, ta liền cảm thấy một mảng mờ mịt.
"Hắc!" Hắn lại đè nặng cổ họng nói tiếp: "Đồ đệ, nghe thấy không? Được không? Ta buông tay, ngươi đừng kêu, nhé?
Xong rồi! Lúc này đừng nói là hắn gọi ta là đồ đệ, cho dù hắn có gọi ta là con trai, là cháu trai ta cũng chỉ có thể vâng lời thuận theo, ta gần như không cần nghĩ ngợi liền gật đầu liên tục.
Hắn thấy ta gật đầu, lúc này mới chậm rãi thả tay.
Cuối cùng cũng sống rồi. Không khí! Không khí! Ta yêu mi lắm a! Tên hôi thối chết tiệt, cho dù không giết ta nhưng nếu hắn cứ tiếp tục dùng cái tay đó bụm miệng như vậy, sớm muộn gì ta cũng bị cái mùi kinh khủng đó huân chết mất thôi.
Hít thở đủ rồi, ta mới lùi lại, cẩn thận hỏi hắn: “Ngươi là ai?”
“Không phải đã nói rồi sao! Ta là sư phụ ngươi nha!” Hắn sốt ruột nói đồng thời nhảy đến bên cạnh ta.
Ta vội vàng bịt lỗ mũi, đẩy hắn sang một bên: "Thối quá! Ngươi cách xa ta một chút!
Hắn chống nạnh: “Hắc, cái thằng nhóc con này, mới vừa rồi bị dọa đến muốn tè ra quần, bây giờ thấy ta không hại ngươi liền lên mặt ngay vậy à. Cho dù thối, lão tử cũng là sư phụ ngươi, một thân võ nghệ của ngươi đều là ta dạy cho!”
“Võ nghệ?” Ta cười hắn: “Ngươi nhìn bộ dạng của ta có giống người có công phu không? Ngươi có lẽ là nửa đêm mơ ngủ, leo sai tường, nhận sai người a.”
“Nói bừa!” Hắn liền mắng ta: “Đồ đệ của ta mà ta lại nhận không ra sao? Ngươi nói, ngươi không phải là Doãn Hiếu Ân đi!”
Ta vừa định nói không phải, nhưng lại ngay lập tức phản ứng lại. Làm sao mà không phải chứ? Hiện tại, ta không phải chính là Doãn Hiếu Ân sao! “Ngươi thật sự là sư phụ của ta?” Tròng mắt của ta cũng sắp rơi xuống đất rồi!
“Nhảm nhí!” Có vẻ như hắn đang rất tức giận “Tên không có lương tâm, nghe nói ngươi bị con nhóc Cửu kia đánh đến mất trí nhớ, ta liền chạy tới thăm ngươi, thế nhưng ngươi lại không nhận ra ta!!! Đáng đời! Bị một con nhóc đánh thành cái bộ dạng này, ngươi bảo mặt mũi ta phải để vào đâu!”
Được! Là ta sai.
Ta thẳng lưng nói với hắn: “Ngươi cũng biết ta mất trí nhớ, không nhớ ra ngươi cũng đúng thôi.”
“Đã vậy ngươi còn chê ta thối!” Hắn đè nặng giọng kêu.
Ta chán nản, cũng không muốn cùng hắn so đo nữa: “Ngươi quả thật là quá thối, cho dù ngươi là sư phụ của ta thì ta cũng nói, chuyện đó vốn là sự thật.”
“Nha đầu chết tiệt này, mất trí nhớ rồi liền vô pháp vô thiên a!”
Dừng lại!
Ta đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Hắn cũng biết ta là nữ sao? Ta khó tin nhìn hắn, lại chỉ có thể nhìn thấy hính dáng lờ mờ. Xú lão đầu này thật sự là sư phụ của ta, hắn biết bí mật của ta, trong lòng ta nổi lên tò mò, hắn lớn lên là cái bộ dạng gì?
Ta đứng dậy, muốn đi đến chỗ cái bàn đề thắp ngọn nến. Hắn biết được ý định của ta liền lập tức đè ta xuống, sau đó nói: “Đừng đốt đèn, thị vệ sẽ phát hiện.”
Được rồi. Không đốt thì thôi.
Nhưng ta thật sự không dám tin, “Ngươi thật sự là sư phụ của ta?”
Lần này hắn thật sự nổi giận: "Ngươi là bị đánh mất trí nhớ hay là bị đánh đến đần độn rồi? Ta đã nói đến mấy lần mà ngươi nghe không hiểu sao? Cái đầu của ngươi là để trưng cho đẹp à?
...
Xú lão già này.
“Lại đây.” Hắn đột nhiên nói: “Đưa tay cho ta.”
Ta ngoan ngoãn đưa tay cho hắn.
Tay hắn hơi nắm lại để trên mạch tượng của ta, ta nghĩ có lẽ là hắn đang bắt mạch, lại đột nhiên cảm thấy có một dòng nước ấm chậm rãi chuyển động trong thân thể, cảm giác thật thoải mái. Nhưng dòng nước ấm này duy trì không bao lâu liền biến mất, theo đó hắn cũng từ từ buông tay ra.
Hắn đi đến ngồi xuống giường của ta, ho nhẹ hai tiếng nói: “Còn may, nội lực vẫn còn.”
Cái gì?
Nội lực? Nội lực mà trong phim truyền hình vẫn thường chiếu sao? Một chưởng có thể đem nội lực của ta đánh bay sao?
Ta thật muốn cười nhưng lại không dám cười.
Cũng đúng, nếu là người hiện đại nào mà nhìn thấy cảnh này cũng sợ chỉ sẽ bật cười a.
“Ta còn có nội lực thì sao chứ?” Ta hỏi hắn.
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái: “Còn nội lực là tốt rồi a, chiêu thức và mấy thứ khác không quan trọng, nếu quên vẫn có thể luyện lại, ta chỉ sợ nội lực của ngươi bị phế đi, nếu muốn tiếp tục tu luyện cũng phải lại mất mấy chục năm.”
Wow!!! Hắn đang nói cái gì vậy? Ta nghe như lọt vào trong sương mù.
Hắn nói xong cũng không quan tâm đến khuôn mặt ngơ ngác của ta, thò tay vào trong ngực áo móc ra hai quyển sách đưa cho ta, sau đó lại nói: “Một quyển là chiêu thức cùng tâm pháp của bổn phái, ngươi cứ theo đó mà luyện, không đến mấy tháng có thể khôi phục công lực như trước. Còn quyển kia là Độc Kinh, đều là các thứ hại người, lúc trước ngươi có thể xem hiểu nó, ta tin hiện tại ngươi cũng có thể.”
Ta nghe đến đầu óc mù mịt, nương theo ánh trăng trên đầu giường nhìn hai quyển sách trong tay. Sách này cũ nát đến mức ngay đến cả làm giấy chùi đít cũng không chưa có tư cách, mấy tờ giấy bên trong giống như cũng sắp rơi rụng đến nơi. Chỉ thấy trên bìa sách màu xanh đen của một quyển thì không có ghi cái gì hết, một quyển kia thì viết qua quýt hai chữ “Độc Môn”.
Độc Môn?! Không phải là chuyên dùng để hạ độc sao? Linh quang chợt lóe, trực giác cảm thấy vô cùng có khả năng, sự phụ nói là mấy thứ hại người, mấy năm trước Doãn Hiếu Ân làm cho con của vị tướng quân gì đó ngủ mê mang không dậy nổi, tám phần là hạ độc rồi.
Làm sao ta có thể học cái này được? Đời trước ta là bác sĩ, là bạch y thiên sứ, là cứu người nha! Mặc dù đời này ta lưu lạc thành một tiểu bạch kiểm thế nhưng cũng không thể hạ độc hại người được!
Nghĩ vậy ta liền vội vàng đem sách trả lại cho hắn, nói: “Ta không hạ độc, cũng không muốn hại người.”
Hắn cũng không nổi nóng đồng thời đưa sách lại cho ta: “Ai bảo ngươi hại người? Nhưng lòng đề phòng người không thể không có, học là một chuyện, dùng lại là chuyện khác.” Dừng một chút hắn lại nói: “Lúc luyện độc ngươi nhớ phải vạn lần cẩn thận, độc này đều là khó giải, nếu ngươi không cẩn thận vậy thì chờ chết đi.”
“Độc như vậy sao?”
Hắn liếc ta một cái: “Ngươi nghĩ rằng ta nhàn rỗi đến mức cùng ngươi uống rượu nói đùa sao?”
Lại nói tiếp: “Thời gian này ngươi hãy ngoan ngoãn luyện đi, trận đánh của ngươi cùng con nhóc Cửu đó còn rất dài, trước kia ngươi có công phu mà còn bị đánh thành như vậy, bây giờ công phu không còn, không phải là nằm chờ chết sao?”
Ta nghe xong quả thật là lời lời thấm thía, toàn bộ đều nói trúng chỗ lo lắng nhất trong lòng ta.
Nhìn hai quyển sách cũ nát đến không chịu nổi trong tay, ta đột nhiên có cảm giác như vừa nhặt được chí bảo, có chúng nó, ta giống như được chắp thêm cánh. Ngoan ngoãn tu luyện thôi mà, có gì khó đâu? Ở đây cũng không phải là xã hội văn minh pháp chế, cũng không phải là xã hội ‘có chuyện gì thì từ từ nói’. Ta đã đến nơi này, đương nhiên phải có trách nhiệm với nửa đời sau này của ta chứ.
“Được. Ta sẽ ngoan ngoãn tu luyện.” Ta nghiêm túc hứa hẹn.
“Vậy mới đúng.” Sư phụ hài lòng nở nụ cười, hắn đứng lên, sau đó nói: “Ta đi trước, mấy ngày sau sẽ trở lại thăm ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn tu luyện biết không, có chổ nào không hiểu, lần sau cứ hỏi ta.”
Ta nghe hắn phải đi, lúc này có chút gấp gáp: “Ngươi sao có thể đi như vậy? Ngươi đưa ta hai quyển sách, cũng không nói cho ta cái gì? Ngươi hy vọng ta tự học thành tài sao?”
“Tại sao không được? Lúc trước ngươi tự học như thế nào, giờ cứ như vậy mà làm theo. Ngươi chỉ là mất trí nhớ, cũng không phải là đần độn.”
Hắn nói thật ra cũng có lý, nhưng vấn đề là ta không phải Doãn Hiếu Ân, nói không chừng ta còn không có một nửa thông minh của tên đó ấy chứ. Nhuệ khí bị đánh tan, ta còn muốn mở miệng nghĩ cách làm cho hắn chỉ dẫn ta một chút, ai ngờ vừa ngẩn đầu lại phát hiện trong phòng làm gì còn bóng dáng của hắn nữa.
Không thấy? Đi rồi? Trong nháy mắt sao?
Chậc! Cao thủ a!