- Trang chủ
- Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
- Chương 18: Tuyệt sắc công tử nương pháo nam
Tác giả: Phong Vũ
achgiatrang.com
Hàn Như Băng đi đến phòng của muội muội Hàn Như Sương, gõ cửa một cái, sau đó đứng ở ngoài chờ người mở cửa.
Quả nhiên chỉ chốc lát, cửa liền từ bên trong mở ra. Nhìn muội muội đứng ở trước cửa mặc một thân hồ lam y quần, Hàn Như Băng cười một tiếng, nói: “Không ngờ Tiểu Sương Sương cùng ta vẫn thực sự tâm hữu linh tê nha?”
Nghe được lời nói trêu chọc của tỷ tỷ nhà mình, Hàn Như Sương cũng không nói tiếp. Mà là mặc kệ Hàn Như Băng, ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Thấy muội muội nhà mình cũng không nói tiếp, mà bỏ mặc mình tự đi xuống lầu. Hàn Như Băng lại không có chút nào tức giận, ngược lại bộ dáng như thật cao hứng. Sau đó giống như thở dài lại như tiếc hận nói: “Muội muội nhà mình thật sự là càng ngày càng không dễ đùa.” Sau đó lại cười nói một câu: “Vẫn là tiểu gia hỏa vừa dễ đùa vừa chơi vui.” Sau khi nói xong liền đóng cửa phòng, cũng xoay người đi xuống lầu.
Khi Mạnh Hiểu Dư tỉnh lại, đã là vào giữa trưa. Trông thấy Hàn Như Băng cũng không có trong phòng liền nghĩ hẳn là đã rời giường xuống lầu ăn cơm. Nghĩ tới đây Mạnh Hiểu Dư sờ cái bụng đã đói đến sôi ục ục, sau đó liền dùng một loại tốc độ phi thường nhanh xử lý bản thân. Tiếp đó là mở cửa phóng xuống lầu, trong lòng hô to mỹ thực ta tới đây.
Lúc đến giữa trưa chính là thời điểm bận rộn nhất của tửu lâu khách điếm, bàn dưới đại đường* đều chật ních người đang ăn cơm hoặc chuẩn bị ăn cơm.
*đại sảnh
Mạnh Hiểu Dư xuống đến đại sảnh liền bắt đầu tìm kiếm hai tỷ muội Hàn Như Băng khắp nơi. Chỉ chốc lát liền thấy hai người đang uống trà ở một vị trí gần cửa sổ. Vì vậy Mạnh Hiểu Dư liền nhanh chóng đi tới bàn của hai tỷ muội Hàn Như Băng, sau đó kéo một cái ghế ngồi đối diện Hàn Như Băng.
Hàn Như Băng nhìn thấy sau khi tiểu gia hỏa ngồi đối diện mình liền một tay cầm chén liên tục rót mấy chén nước, mà tay kia thì liên tục xoa bụng của mình liền đoán được tiểu gia hỏa đói bụng, mà nếu như mình không có đoán sai thì hiện tại tám chín phần là nàng bị đói tỉnh. Nghĩ tới đây Hàn Như Băng liền minh tri cố vấn*: “Tiểu gia hỏa đói rồi sao?”
*biết rõ còn hỏi
Nghe được Hàn Như Băng hỏi, Hàn Như Sương cũng nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư.
Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng hỏi mình, ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn vễnh lên làm bộ đáng thương nhìn hai tỷ muội Hàn Như Băng, gật đầu ân một tiếng xem như trả lời.
Mạnh Hiểu Dư vốn cho rằng hai tỷ muội Hàn Như Băng nhìn thấy ánh mắt giả vờ đáng thương của mình hẳn là sẽ lập tức gọi tiểu nhị tới gọi món ăn. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng, hai tỷ muội Hàn Như Băng chỉ sững sờ nhìn mình. Vì vậy trong ánh mắt đáng thương của Mạnh Hiểu Dư càng tăng thêm một tia ủy khuất, một tia ai oán nhìn hai tỷ muội Hàn Như Băng.
Vốn là bởi vì bị ánh mắt giả vờ đáng thương vừa rồi của Mạnh Hiểu Dư đâm trúng manh điểm* mà khiến hai tỷ muội Hàn Như Băng sững sờ. Khi nhìn đến biểu tình càng thêm đáng thương cộng thêm mười phân ai oán của Mạnh Hiểu Dư, lại phối hợp với đôi mắt to ngập nước hiện ra một ít lệ quang của nàng. Càng trực tiếp bắn trúng hồng tâm manh điểm của hai tỷ muội Hàn Như Băng, bởi vậy hai người này càng thêm ngốc lăng tại chỗ.
*manh điểm ở đây là chỉ mỗi người đều có thứ yêu thích. Vd như bạn thích mèo thì khi nhìn thấy một con mèo dễ thương. Hẳn là bạn sẽ hô lên: “Á, dễ thương quá.” Hay “Kawaii” =)). Đại loại ở đây hai tỷ muội này chắc đang sung sướng trong tim lắm. Haha:3
Lúc này hai tỷ muội Hàn Như Băng bị hung hăng đâm trúng manh điểm, trong lòng đều toát ra một câu. Thật đáng yêu, rất muốn hảo hảo chà đạp một phen.
Chỉ là Hàn Như Băng là người nghĩ đến liền làm, vì vậy lúc ở trong lòng vừa mới toát ra ý nghĩ này, tay đã hành động, chờ lúc nàng lấy lại tinh thần đã nhìn thấy tay của mình đang véo lấy gương mặt mềm nhũn của Mạnh Hiểu Dư, mà Mạnh Hiểu Dư đang dùng ánh mắt nàng u oán mang theo một loại cảm giác lên án hành vi của mình, hung hăng nhìn chằm chằm mình. Nhìn ánh mắt u oán mang theo lên án của Mạnh Hiểu Dư, manh điểm của Hàn Như Băng lần nữa bị hung hăng đánh trúng. Tay chẳng những không từ trên mặt Mạnh Hiểu Dư lấy ra, ngược lại càng nghiêm trọng hơn, chà đạp khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Mạnh Hiểu Dư.
Mà Hàn Như Sương đồng dạng bị hung hăng đâm trúng manh điểm thì tương đối tốt hơn nhiều. Mặc dù trong lòng vô cùng muốn hung hăng chà đạp khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Mạnh Hiểu Dư một chút, nhưng mà nguyên nhân do tính cách của mình, mặc dù Hàn Như Sương rất muốn làm giống tỷ tỷ nhà mình, nhưng vẫn khắc chế rất tốt. Gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ không có thay đổi gì nếu như bỏ qua bàn tay phải đang nắm chặt thành quyền đặt trên đùi của nàng.
Không giống với Hàn Như Băng chà đạp khuôn mặt của Mạnh Hiểu Dư đến vô cùng vui vẻ. Hàn Như Sương thì phải khắc chế tay phải nắm chắc thành quyền của mình, sợ không khắc chế được mình mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Mạnh Hiểu Dư sẽ xuất hiện thêm một An Lộc Sơn chi trảo*, phá hủy hình tượng của bản thân.
*Móng vuốt An Lộc Sơn: An Lộc Sơn tư thông với Dương Quý Phi. Một hôm ALS để lại trên ngực Dương Quý Phi hai vết xước do tay cào trúng. Vì vậy DQP sợ vua Huyền Tông phát hiện nên mới làm một cái yếm để che ngực lại, từ đó cũng hình thành áo yếm cũng như thành ngữ “Lộc Sơn chi trảo.” (Nguồn: internet)
Lúc này trong lòng Mạnh Hiểu Dư đã chảy đầy nước mắt hối hận. Vì sao gọi là tự gây nghiệt thì không thể sống? Mình lúc này liền là ví dụ sống sờ sờ.
Không có việc gì lại giả vờ đáng thương, bán manh* cái gì chứ? Lần này tốt đi? Gặp phải báo ứng a? Bị chà đạp kìa? Mạnh Hiểu Dư nhìn An Lộc Sơn chi trảo của Hàn Như Băng còn đang chà đạp khuôn mặt mình, trong lòng lại một lần nữa hối hận, nước mắt giàn giụa.
*cũng như manh điểm giải thích trên
Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư ở trong lòng hung hăng khiển trách mình, không nên tùy tiện giả vờ đáng thương, giả ngây thơ. Liền nghe thấy phía cổng đại đường của khách điếm truyền đến một trận rối loạn tưng bừng, căn cứ tâm lý hiếu kỳ của bé ngoan, Mạnh Hiểu Dư quay đầu nhìn về cổng.
Nguyên lai gây nên bạo động là hai nam tử vừa bước vào đại đường khách điếm, bởi vì lúc này bọn họ đưa lưng về phía Mạnh Hiểu Dư. Cho nên Mạnh Hiểu Dư cũng không trông thấy tướng mạo hai tên nam tử. Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư hiếu kỳ hình dạng hai tên nam tử kia thì thấy một tên mặc trường sam bạch sắc trong hai tên gây nên bạo động vừa quay đầu, Mạnh Hiểu Dư liền bị dung mạo của nam tử kia hấp dẫn qua. Trong lòng cảm thán: “Hảo một tuyệt sắc công tử, ôn nhuận như ngọc, hiên nhiên hà cử, mi mục như họa, anh anh ngọc lập, hà tư nguyệt vận.
Ngay thời điểm Mạnh Hiểu Dư hoa si*, một tên nam tử khác người mặc trường sam lam sắc cũng vừa quay đầu. Sau khi Mạnh Hiểu Dư nhìn nam tử trường sam lam sắc một chút, liền lại ở trong lòng cảm thán một câu: “ Hảo một nương pháo nam* nhu nhu nhược nhược, liễu nhược hoa kiều.....!”
*ôn nhuận như ngọc: khen ngợi nam tử gây cho người xung quanh cảm thấy họ tính tình ôn hòa, thái độ cử chỉ dịu dàng, gây cảm giác thân thiết.
*hiên nhiên hà cử: khen ngợi dáng vẻ cao ráo
*mi mục như họa: khuôn mặt đẹp như tranh vẽ
*anh anh ngọc lập: dáng vẻ tuấn mỹ
*hà tư nguyệt vận: thanh nhã, phong độ
*liễu nhược hoa kiều: khen người dáng người nữ tử thon thả xinh đẹp
*nương pháo nam: chỉ nam nhân dáng vẻ như nữ tử, tính cách nhu nhược ẻo lã, yếu đuối, ỷ lại...
*hoa si: mê trai, mê gái
============================================
Chương nào cũng 1 mớ chú thích kiểu này chắc chảy máu não T.T
============================================
Nếu ko post riêng H bên BGT thì chương H sẽ up sau BGT vài ngày nhé:)
Bạn nào muốn đọc trước thì qua BGT ^^