Tác giả: Diệp Sáp
Một khắc máu tươi tràn ngập kia, Tần Thấm biết, bà ta không còn biện pháp khống chế Tiểu Hải nữa.
Nàng đã sớm không phải đứa nhỏ ấu trĩ lúc trước.
Tần Hải Dao đoán chắc Tần Thấm không dám báo nguy, đoán chắc bà ta không dám ở trước mặt mọi người thừa nhận nàng là con gái của chính mình.
Cho nên, nàng mới có thể công khai xuống tay như vậy.
Nàng còn đeo nhẫn Tần gia tới đây để Tần Thấm chính mắt nhìn xem. Nhìn một cái nàng rốt cuộc là ai? Nàng không chỉ là quân cờ để bà ta tùy tiện lợi dụng, nàng còn là người thừa kế của Nam Dương, hậu nhân duy nhất của Tần gia.
Nàng vốn nên có được nhân sinh như thế nào?
Lúc trước Tần Hải Dao cũng không có suy nghĩ đến, bởi vì có Tiểu Mặc, có ba mẹ coi nàng như con gái chính mình sinh ra, sinh hoạt có thể bần hàn một chút, nhưng nàng lại vui vẻ.
Nhưng người nhà duy nhất của nàng, Tần Thấm đều phải cướp đoạt.
Một lần lại một lần thương tổn, làm Tần Hải Dao nhịn không được đi hận, lại mất đi Nguyễn Y Hàm, giống như cướp mất cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nàng rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa.
Nếu...... Nếu không vì thù hận của mẹ nàng, Tần Hải Dao nghĩ, nàng nên trải qua cái dạng gì sinh hoạt?
Tần Hải Khôn là con trai độc nhất của Tần gia, nàng lại là con gái duy nhất của Tần Hải Khôn.
Nàng nên cùng A Hàm giống nhau, là hòn ngọc quý trên tay cả gia tộc, được che chở ở nơi đầu quả tim, là thiên kim đại tiểu thư.
Nàng không phải ham quyền thế, ham địa vị, ham tiền tài.
Nàng chính là ham cảm giác cùng Nguyễn Y Hàm quang minh chính đại thanh thanh bạch bạch tương ngộ.
Mỗi một cái thống khổ đêm khuya, Tần Hải Dao đều sẽ nhịn không được suy nghĩ.
A Hàm......
Nếu, hai người là cái dạng này bắt đầu.
Là hai vị thiên kim thế gia gặp nhau, có lẽ, nàng cũng không cần bất kham như vậy, không cần hạ tiện như vậy dùng thủ đoạn câu dẫn cô yêu nàng.
Không cần mỗi ngày đều sợ hãi ở bên cạnh cô, không cần dây dưa bên trong xoáy nước hận thù, càng lún càng sâu.
Có lẽ, nàng cũng có thể giống như Văn Liên, quang minh chính đại nhìn cô cười, nhìn bộ dáng ưu nhã của cô khi đánh đàn, từng chút tiếp cận cô.
Tần Hải Dao tin tưởng có thể làm Nguyễn Y Hàm yêu nàng.
Tình yêu trong trắng, thuần khiết, chân thành như vậy, không có bất luận cái gì tạp chất, có thể nắm tay đi đến đầu bạc răng long.
Nhưng hôm nay, cô hận nàng, hận đến thấu xương.
...... Chỉ là suy nghĩ một chút tâm liền đau đến không thể hô hấp.
Tần Thấm biết Tần Hải Dao đã sớm cùng Tần Hải Long bên kia liên hệ, nhưng trong mắt bà ta con gái luôn luôn suy nhược dịu ngoan, nếu không phải bà ta an bài tiếp cận Nguyễn Y Hàm, nàng hẳn là bình đạm ôn nhu dạy học, chính là cuộc sống đa dạng màu sắc thành cái dạng gì.
Nhưng hôm nay, Tần Hải Dao không chỉ tới làm Tần Thấm lau mắt mà nhìn, quả thực làm bà ta giận sôi sợ hãi.
Trong cuộc đời Tần Thấm tính kế hơn phân nửa đời người, đừng nói Nguyễn Y Hàm chính là lão thái thái khôn khéo cơ trí như vậy cũng bị bà ta giấu diếm qua mặt.
Nhưng lúc này đây, bà ta cư nhiên thua trong tay con gái chính mình.
Tần Hải Dao bị ấn trên mặt đất, người ấn không biết nàng cùng Tần Thấm có quan hệ, thủ hạ dùng toàn lực.
Gương mặt nàng dán trên đất cọ xát, hẳn là rất đau, trên mặt tràn đầy vết máu phân không rõ là của Tần Thấm hay của chính mình, nhưng Tần Hải Dao cư nhiên còn đối với bà ta cười cười, nước mắt lại giàn giụa.
Tay Tần Thấm ấn trên chỗ bị đâm, cho dù là đau đớn nhỏ cũng làm cả người bà ta căng thẳng, nhưng trên mặt bà ta một chút biểu tình cũng không có.
Một khắc kia, bà ta nhìn con gái, đột nhiên liền nghĩ tới Hải Khôn.
Hai người càng ngày càng giống.
Đồng dạng mặt mày...... Đồng dạng tươi cười......
Một khắc hoảng hốt kia, trong lòng có thứ gì đang gào thét.
—— Buông ra đi, buông nàng ra.
......
Không thể!
Hít sâu một hơi, Tần Thấm xoay người, tay bà ta bị trọng thương, người bình thường đã sớm hỏng mất, nhưng bà ta lại chỉ ấn ở mặt trên, ngữ khí bình đạm: "Buông con bé ra."
Bà ta bảo thủ hạ buông Tần Hải Dao ra, trơ mắt nhìn nàng rời đi.
Nhân sinh, lần đầu tiên nếm trải cảm giác mất khống chế.
Là con gái mang đến.
Tần Hải Dao lảo đảo đứng dậy, nàng cởϊ áσ khoác, tùy tiện xoa xoa máu trên mặt, nàng mới vừa đứng lên, người đi theo bên cạnh Tần Thấm lập tức đều cảnh giác tiến lên che chở Tần Thấm, thể hiện trạng thái phòng ngự.
Tần Hải Dao chủy thủ đã bị thủ hạ Ưng Địch cướp đi, nhưng nữ nhân liều mạng như vậy vẫn làm người sợ hãi khủng hoảng.
Tần Thấm mím môi, tay vừa động, liền "Tê" một tiếng, máu kia lại chảy ra tới, Tần Hải Dao vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bà ta, cho dù trong tay không có chủy thủ, cho dù bị người khống chế, nàng nếu không nghe được đáp án cũng tuyệt đối sẽ không thiện bãi cam hưu(*).
(*) Thiện bãi cam hưu: Cam tâm tình nguyện bỏ qua, chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.
Mãi cho đến khi Tần Thấm thở dài thật mạnh, "Ta sẽ không lại động tới Tần Mặc Mặc."
Tiểu Hải lúc này mới cười cười, nàng chậm rãi đi ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn nàng, tự giác chủ động hướng bên cạnh nhường đường, không ai dám ngăn cản.
Ánh trăng thê lương.
Bóng cây sàn sạt.
Tần Hải Dao cảm giác bản thân giống như một cái xác không hồn, lang thang trên đường, nàng không có trực tiếp về nhà, ba mẹ cùng em gái đều ở bệnh viện, sắp rời đi, nàng đã sớm không có gia đình.
Giống như u hồn phiêu đãng hồi lâu, Tiểu Hải đến ốc đảo gia viên.
Nơi đó, rõ ràng là địa phương Nguyễn Y Hàm chưa từng lưu lại, nhưng giờ phút này, nàng thế nhưng vô cùng khát vọng.
Nàng hoài niệm cái ôm ấm áp kia, hoài niệm nụ cười của Nguyễn Y Hàm, hoài niệm mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người cô.
Chỉ là cô đã sớm không thuộc về nàng.
Cởi sạch quần áo, vào phòng tắm, Tần Hải Dao đứng dưới vòi hoa sen, cảm thụ dòng nước ấm áp xẹt qua thân thể, mang đi máu của nàng cùng Tần Thấm trôi xuống.
Trước mặt nàng, hạc giấy còn sót lại một chút màu lam cũng bị cháy đen nhánh.
Vốn nên là người thân nhất bây giờ còn đâu.
Thật lâu thật lâu trước kia, Tần Thấm đã từng ôm Tần Hải Dao, nhẹ nhàng hôn cái trán của nàng: "Tiểu Hải của chúng ta đã mười tám rồi, từ nay về sau chính là người trưởng thành, mẹ hy vọng con luôn được vui vẻ."
Tần Thấm cũng từng ở thời điểm nàng sinh bệnh, trắng đêm không ngủ trông chừng nàng, chờ nàng tỉnh lại liền thấy trong tay mẹ nàng cầm hạc giấy màu lam kia, Tần Hải Dao trộm lấy mở ra xem, nhìn đến chữ viết trên mặt giấy, nàng cười trộm.
—— Tiểu Hải, bảo bối của mẹ.
Sau lại...... Hết thảy đều huỷ hoại, thù hận tích lũy kia sớm đã huỷ hoại chút tình cảm còn sót lại của Tần Thấm.
Nàng vĩnh viễn không quên được hình ảnh cuối cùng kia.
Thời điểm nàng vội vàng đuổi tới, Tần Thấm cùng Nguyễn Y Hàm đang ở cạnh nhau, hai người dùng súng giằng co lẫn nhau.
Nguyễn Y Hàm mặt đầy máu, trong ánh mắt tràn đầy thù hận, Tần Thấm nhìn cô, như cũ là một bộ dáng đạm mạc, "A Hàm, con biết cũng tốt, như vậy ta đi xuống gặp chú Tần con cũng không còn cái gì để nhớ."
Nguyễn Y Hàm giống như nổi điên, chưa bao giờ thô bạo như vậy: "Gϊếŧ bà, tôi muốn gϊếŧ bà!"
Gϊếŧ bà?
Tần Thấm cong cong khóe môi, bà ta nhìn con gái vừa vọt vào tới: "Nếu không phải vì Tiểu Hải, ta sẽ không để con sống đến bây giờ."
Bà ta quay đầu nhìn Tần Hải Dao, nhàn nhạt cười: "Tiểu Hải, mẹ đáp ứng con buông tha cho nó, là bản thân nó không cam lòng."
Vừa dứt lời, cùng thời gian, "Phanh", "Phanh" tiếng súng vang lên.
Máu đầy đất...... Cuối cùng đôi mắt Tần Thấm không thể tin nhìn Tần Hải Dao ngã xuống, khóe miệng nàng máu ào ạt chảy xuống, làm như muốn cười, lại làm như muốn khóc: "Thật là......Mẹ tốt của con đâu."
Tần Hải Dao nhắm hai mắt lại, tay nàng vỗ vỗ trước ngực, thật giống như viên đạn kia còn sót lại ở bên trong, từng trận co rút đau đớn.
Mở chiếc đèn.
Tần Hải Dao rúc ở trong góc ôm chính mình ngồi rất lâu.
......
A Hàm, A Hàm...... A Hàm......
Buổi tối Nguyễn Y Hàm vốn dĩ đã ở nhà ngủ, chính là không biết làm sao vậy, có lẽ ban ngày vì chuyện của Tần Mặc Mặc, cô ngủ đến không an ổn, trong mộng, đều là bộ dáng của Tần Hải Dao.
Cô nhìn Tiểu Hải quỳ gối bên vách núi, hai tay tạo thành chữ thập, đối với không trung thành kính nói: "Tôi nguyện ý......"
Giây tiếp theo, nàng hướng dưới vực sâu nhìn nhìn, nhẹ giọng nỉ non: "A Hàm."
Khóe miệng nàng mỉm cười từ phía trên nhảy xuống.
Hết thảy hình ảnh giống như tua ngược nhanh chóng phản chiếu trong đầu cô, có người ở bên tai cô nhẹ giọng thôi miên.
—— Nàng thế ngươi, ngươi có thể đi trở về.
......
Không!!!
Đầy người Nguyễn Y Hàm toàn là mồ hôi từ trên giường bừng tỉnh, sau sống lưng ướt đẫm, áo ngủ dính dính vào thân, thở phì phò thật mạnh, cô hòa hoãn nửa ngày xác định chỉ là mộng, lúc này cô cầm lấy di động bên cạnh.
Nhìn thấy tin tức, sắc mặt Nguyễn Y Hàm đổi đổi, nội dung rất đơn giản, chỉ có mấy chữ.
—— Hai người gặp mặt, chủy thủ, máu.
Nguyễn Y Hàm rốt cuộc ngủ không được, cô nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng nghi hoặc càng đậm.
Tần Hải Dao cùng Tần Thấm rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Vẫn là khổ nhục kế sao? Khổ nhục kế như vậy...... Không khỏi quá giống như thật?
Rốt cuộc là vì cái gì?
Một đêm lạnh lẽo.
Một đêm trằn trọc.
Ngày hôm sau thời điểm Nguyễn Y Hàm xuống nhà, bà nội đã tỉnh, có lẽ nói bà cũng là một đêm không ngủ.
Lão thái thái ngồi ở trên sô pha phòng khách, tay cầm quải trượng, đầu tóc màu bạc chải đến không chút cẩu thả: "Tỉnh rồi?"
Nguyễn Y Hàm nhìn đôi mắt bà nội đỏ lên, trong lòng khó chịu lại tự trách, đi qua: "Vì cái gì không ngủ?"
Lời này nói ra, cô đều muốn tự tát bản thân một cái, vì cái gì không ngủ? Còn không phải bởi vì nội dung tối hôm qua cô đưa bà nội xem sao.
Ngày hôm qua Nguyễn Y Hàm đưa lão thái thái xem vài thứ kia, tuy rằng khiếp sợ, tuy rằng khó có thể tin, nhưng từng câu từng chữ rất có trật tự.
Thậm chí hậu kỳ của Tần Thấm ở Miến Điện bên kia, dùng cái gì tuyến, người nào Nguyễn Y Hàm đều bày ra tới.
Tên những người đó lão thái thái đều xem quen mắt, có không ít người đều từng theo Tần Hải Khôn, mấy tin tức này trừ bỏ bà cùng Hải Long, trên đời này, sợ không có người biết đến rõ ràng như vậy.
Không thể tin, lại không thể không tin.
Con người đều là như thế.
Cho dù trong lòng đã có rất nhiều chi tiết nghi hoặc, nhưng không có người đem tầng giấy kia chọc thủng, như cũ nhìn không tới thế giới bên ngoài.
Lúc trước Lão thái thái tra được Tần Thấm rất rất nhiều, nhưng bà luôn đem Tần Thấm coi giống như con ruột chính mình, mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không giống như Hải Khôn năm đó xấu xa như vậy, bà có thể chịu đựng.
Bà già rồi, sau khi mất đi con trai cùng con dâu, càng không có tinh thần nữa.
Bà chỉ hy vọng người một nhà vui vẻ.
Nhưng hiện tại xem ra, rất nhiều chuyện bà muốn điều tra một lần nữa, nhất nhất xác định.
Buổi sáng, lão thái thái liền đem Vương Lâm kêu tới, "Điều tra cho ta sau khi Hải Khôn qua đời một năm, Tần Thấm ở nước ngoài tu dưỡng trong trường học đã làm hết thảy chuyện gì, còn có hồ sơ bệnh viện trong vòng một năm kia."
Tần Thấm chính là có bản lĩnh lớn cỡ nào, dù sao cũng là sinh một đứa nhỏ, bà không tin, một chút dấu vết để lại đều tra không ra.
Vương Lâm khó hiểu nhìn lão thái thái, mấy thứ này, năm đó các người cũng đã tra qua, ngay cả đạo sư Tần Thấm năm đó hắn đều tự mình đi thấy.
Nguyễn nãi nãi trầm tư một lát, "Buổi chiều, cậu cùng ta đi tìm Hải Long một chuyến."
Vương Lâm kinh ngạc, này...... Đều phải kinh động đến nhị gia?
Hắn không dám nhiều lời, chỉ có thể dựa theo lão thái thái chỉ đạo mà làm, tính tình Nguyễn nãi nãi mấy năm nay vốn dĩ đã bị cháu gái nhu hòa rất nhiều, hiện giờ, cặp mắt kia lại sắc bén như năm đó.
Sáng sớm ánh nắng chiếu khắp căn phòng, Nguyễn nãi nãi nhìn chằm chằm cháu gái trong chốc lát, bà trầm mặc sờ sờ mặt cô: "A Hàm, bà nội đau lòng con."
Nghe một câu nói này của bà nội, nước mắt Nguyễn Y Hàm đều phải rơi xuống, cô giống như khi còn nhỏ, đem đầu gối lên hai chân bà nội.
Tay Nguyễn nãi nãi vuốt ve nước mắt trên mặt cô: "Bà nội biết con suy nghĩ cái gì, sợ hãi cái gì, yên tâm đi, bà nội đáp ứng con, Tần Thấm sẽ không được như ý."
Trong mắt Lão thái thái một mảnh kiên nghị, bà có thể dùng hết thảy đi che chở cháu gái, bản thân bà cái dạng gì đều có thể sinh hoạt, nhưng nếu có người dùng đao đối với A Hàm, bà nhất định sẽ không để người nọ sống tốt, mặc kệ đối phương là ai.
"Con hiện tại phải làm chính là điều chỉnh trạng thái, không thể chuyện gì cũng chưa phát sinh liền đem thân thể suy sụp, chính mình đánh bại chính mình, con xem quầng thâm mắt của con, ngày hôm qua lại một đêm không có ngủ sao?"
Ở trong mắt bà, Nguyễn Y Hàm vẫn là đứa trẻ, từ khi sinh ra, vẫn luôn được người một nhà bảo hộ, sau khi cha mẹ rời đi, bà lại càng coi như hòn ngọc quý trên tay mà che chở.
Nếu thật sự như A Hàm nói như vậy......
Đời trước, cháu gái đều đã trải qua những cái đó?
Người yêu phản bội, người dì thân như mẹ ruột hãm hại, người thân duy nhất rời đi......
Chúng bạn xa lánh......
Nhảy vực......
Tâm cô nên cỡ nào tuyệt vọng.
Nguyễn Y Hàm gật gật đầu, cô nhìn đôi mắt nãi nãi, nhẹ giọng nói: "Dạ, con sẽ hảo hảo điều trị."
Vì cô, cũng vì bà nội.
Nguyễn nãi nãi vuốt tóc cô, hai người tựa hồ đã thật lâu không có hảo hảo như vậy nói chuyện, "A Hàm, đừng đáp ứng qua loa ngoài miệng, bà nội biết trong lòng con khó chịu, chính là những cái đó đều đã trải qua, giống như ảo ảnh, con càng chấp nhất liền càng thống khổ, chúng ta nghĩ cách cùng nhau giải quyết, thời gian còn dài, hiện tại phải sống thật tốt."
Trong lòng bà vẫn còn tồn một tia nghi hoặc, cũng không phải hoài nghi cháu gái, mà là trong nội dung cô bày ra xem, có mấy chuyện Nguyễn nãi nãi cho rằng có biến hóa, ít nhất tin tức bà đang nắm giữ mà nói chính là hoàn toàn bất đồng, trong đó, nhân vật chính quan trọng nhất là Tần Hải Dao.
Từ nội dung cháu gái bày ra, Nguyễn nãi nãi hoàn toàn có thể lý giải bộ dáng cô lần lượt đối với bác sĩ Tần kia mất khống chế nổi trận lôi đình.
Hết thảy kia nàng xứng đáng nên nhận được.
Nhưng lão thái thái tra được đồ vật lại không giống như A Hàm hình dung, Tần Hải Dao rõ ràng không phải đơn thuần đi theo mẹ nàng, nghe phân phó để báo thù.
Nguyễn nãi nãi nhìn cháu gái, bà biết hiện tại cảm xúc cô còn ở trạng thái dễ kích động, liền cũng dẹp xuống nghi hoặc nói với cô: "Đi làm đi."
Sự tình liên quan sinh tử, không phải việc nhỏ, thời gian còn dài, bà muốn từ từ tới, một chuyện lại một chuyện điều tra cho rõ.
Lão thái thái bà sống đến số tuổi lớn như vậy, tiễn đi bạn già, tiễn đi bạn tốt, tiễn đi con trai, nói thật ra, bà cũng không sợ hãi cái chết, thậm chí đôi khi lại tưởng niệm bạn già còn sẽ ẩn ẩn mong đợi.
Điều bà lo lắng không bỏ xuống được từ đầu đến cuối đều là cháu gái.
Bà tuyệt đối không thể để cháu gái vì chính mình đi rồi, bị người hãm hại, cô đơn lẻ loi, tuyệt vọng thống khổ.
"Dạ"
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng có bà nội cường đại chống đỡ phía sau, Nguyễn Y Hàm cảm giác cả người đều không giống trước, đã từng, cô đối với Tần Thấm cõi lòng tràn đầy hận ý, sợ phân đoạn nào xuất hiện vấn đề, một sự kiện nào bị bà ta hoài nghi, hiện giờ, có bà nội chống đỡ, cô lại ít nhiều có thêm tự tin, tượng đá trong lòng được dọn đi một ít, rốt cuộc có thể lộ ra khe hở thấu một hơi vào được.
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.
Nguyễn Y Hàm tới công ty liền bắt đầu bận rộn, cô đem áo khoác cởi ra, tiếp nhận cà phê Khương Trăn Nguyệt đưa tới: "Hôm nay Trịnh tổng tới sao?"
Khương Trăn Nguyệt gật đầu, nhìn nhìn đôi mắt Nguyễn Y Hàm, quầng thâm mắt tuy rằng vẫn còn, nhưng cảm giác cả người đã nhẹ hơn rất nhiều.
Nguyễn Y Hàm cười cười: "Nguyệt Nguyệt, cậu đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy, quay đầu lại tôi sẽ hiểu lầm cậu yêu tôi."
Mặt Khương Trăn Nguyệt lập tức liền đỏ, nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, cắn cắn môi, đôi mắt có một tia nghiêm túc: "Như thế nào, điều kiện cậu xem như khá tốt. Không được sao?"
Không được sao?
Lời này nếu là người khác nói, Nguyễn Y Hàm khẳng định sẽ nghĩ nhiều, nhưng người phát biểu lại là nàng, cô hoạt động cổ một chút: "Được được được." Cô nhìn nhìn nói: "Mười phút sau kêu hắn vào đi."
Khương Trăn Nguyệt gật đầu nhìn Nguyễn Y Hàm, trong lòng không biết là tư vị gì.
Nàng lúc trước thấy nhiều nhất chính là bộ dáng thiếu nữ của Nguyễn Y Hàm, một chút mềm mại non nớt lại ngây ngô, hiện giờ, trên người cô khí phách rõ ràng đã trở thành người thừa kế chân chính của tập đoàn Nguyễn thị.
Cô như vậy, sẽ làm lòng người lay động đi.
Cũng không biết vì sao, Khương Trăn Nguyệt lại càng hoài niệm thời kỳ niên thiếu của cô, nàng gần đây thường xuyên sẽ nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, thật giống như muốn nhìn đến ảo ảnh thời niên thiếu kia.
"Chuyện kia an bài thế nào?"
Nguyễn Y Hàm sửa sang lại ống tay áo, Khương Trăn Nguyệt trả lời: "Cô ấy vốn dĩ chính là một đỉnh lưu thời thượng, đối với việc chúng ta hợp tác cùng nhãn hiệu nhỏ bé như Trịnh Phát muốn độc nhất vô nhị, hiện tại lại yêu cầu nửa năm này toàn bộ hành trình đều mặc quần áo của Trịnh Phát, ngày hôm qua phát sóng trực tiếp, trong lúc lơ đãng đã cùng fans thể hiện thái độ bất mãn cùng khinh thường."
Đông Đông chính là trong giới có tiếng cương ngạnh ngay thẳng, đối với đồ vật chướng mắt, liền nghĩ sao nói vậy một chút tiết chế đều không có, ngày hôm qua phát sóng trực tiếp, fans hỏi cô ấy gần đây có an bài hoạt động gì không? Cô ấy liền nói muốn quay chương trình giải trí, các fan nhiệt tình hỏi là dạng chương trình gì, cô ấy lại trả lời là dã ngoại, mọi người tự nhiên ồn ào nói nhất định sẽ rất khốc khốc soái soái. Đông Đông một chút mặt mũi cũng không cho Trịnh Phát vg, trực tiếp cùng fans nói: "Khốc khốc soái soái? Các bạn không biết tổ tiết mục chuẩn bị cho chúng tôi cái dạng quần áo gì đâu, mặc vào từng cái kia liền tưởng xuống nông thôn cấy mạ hoặc là làm một buổi tập thể dục tại chỗ. Ai, đừng nói nữa, quay đầu lại các bạn chính mình xem đi."
......
Nguyễn Y Hàm đơn giản dặn dò: "Quan sát người đại diện của cô ấy, trước mắt không cần lên hot search."
Khương Trăn Nguyệt gật gật đầu đi ra ngoài.
Nguyễn Y Hàm đã sớm đem chuyện kế tiếp an bài tốt, hết thảy đều dựa theo lộ tuyến đã định đi tới, một đợt lại một đợt đánh sâu vào, Trịnh Phát sẽ trốn không thoát.
Chất lượng, hình thức, giá cả...... Cùng với danh tiếng.
Ba cái phương diện trước, Trịnh Phát đều không chiếm ưu thế, Nguyễn Y Hàm lần này từ danh tiếng xuống tay, cô không chỉ muốn cho bọn họ lỗ sạch vốn còn muốn một phen đá Trịnh Phát ra khỏi thị trường.
Trịnh lão gia tử không phải vẫn luôn muốn làm nhãn hiệu dân tộc sao? Cô cong cong khóe môi, vậy nhãn hiệu dân tộc dưới lòng đất đi.
Bởi vì mới tiếp nhận Nguyễn thị không bao lâu, Nguyễn Y Hàm ỷ vào hợp tác với Nam Dương, chủ yếu tiết mục đều là Tần Thấm bên kia an bài người chống đỡ.
Đến lúc đó, thật sự danh tiếng mất hết, giá cổ phiếu rớt xuống, Trịnh Nghị hỏng mất, Trịnh lão gia tử sẽ nổi trận lôi đình.
Nguyễn Y Hàm thật ra rất muốn nhìn xem Trịnh lão gia tử còn có thể đi theo phía sau làm cẩu cho Tần gia hay không, mà Tần Thấm còn có thể hay không nhìn trúng chàng rể hiền, Tần Hải Dao còn sẽ rúc vào trong lòng ngực vị hôn phu của nàng thế nào?
Hôm nay là thời điểm ký hợp đồng.
Cô câu con cá, rốt cuộc cá đã cắn câu.
Vì bắt lấy cơ hội độc nhất vô nhị lần này, Trịnh Nghị đem tất cả vốn liếng của Trịnh Phát đều bày ra tới, thời điểm ký hợp đồng, tay hắn đều không khống chế được mà run nhẹ.
Nguyễn Y Hàm ở bên cạnh uống cà phê, tươi cười đầy mặt nhìn hắn.
Này một giấy hiệp ước ký xuống, nếu tiến triển thuận lợi, hậu kỳ Trịnh Phát này Tần Thấm xem không thấy khả năng liên kết, liền sẽ chặt đứt.
Có lẽ, có chút đồ vật sẽ thay đổi, nhưng Nguyễn Y Hàm muốn chính mình có thể làm trong phạm vi hết khả năng đem hết thảy lộ tuyến đều chuẩn bị.
Hợp đồng lớn như vậy đã ký xong rồi.
Giữa trưa, đương nhiên muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, mở tiệc chiêu đãi khách khứa.
Nguyễn Y Hàm là chủ nhà, trực tiếp mang người đi quán rượu của tập đoàn Nguyễn thị.
Quán rượu này là ba Nguyễn Y Hàm năm đó tự mình thiết kế, mỗi một cái chi tiết đều là tự tay hắn làm ra, không gian trong quán chính là theo phong cách cổ điển.
Đèn lồng màu đỏ treo trên cao, rồng cuộn kim trụ cao lớn nguy nga lộng lẫy, đáng chú ý chính là ghế bành màu sơn đỏ thẫm bá đạo cũng đủ toát lên vẻ huy hoàng.
Nguyễn Y Hàm lại cố ý phân phó A Ly chọn lựa rượu ngon tới đây, Trịnh Nghị cởϊ áσ khoác tây trang, còn chưa có ăn cơm, trên mặt liền một mảnh khẳng khái hưng phấn hồng quang.
Hắn hoàn toàn không biết Nguyễn Y Hàm tính toán cái gì, chỉ biết chính mình lúc này đây đã bắt lấy cơ hội độc nhất vô nhị, vẫn luôn muốn Trịnh Phát một bước lên tận trời, hắn rốt cuộc cũng có thể ở trước mặt lão nhân ngẩng cao đầu, mà Tiểu Hải kia......tương lai cũng sẽ có cơ hội đi tranh thủ.
"Trịnh tổng thấy nơi này thế nào?" Nguyễn Y Hàm mặc một thân tây trang màu đen, bên trong là sơ mi trắng tơ tằm, mang theo một cổ khích phách quyến rũ.
Trịnh Nghị thực thả lỏng, khắp nơi đánh giá: "Thật không tệ nha, chính là ăn cơm ít người một chút, có điểm lãnh tình."
Vốn dĩ hôm nay tới, hắn nghĩ mang theo thủ hạ, nhưng không biết làm sao, Nguyễn Y Hàm cười cự tuyệt, cô nói đã có an bài.
Nguyễn tổng an bài?
Hắn còn rất chờ mong.
Nguyễn thị là cái gì lập nghiệp, chính là công ty giải trí.
Trịnh Nghị nghĩ Nguyễn Y Hàm rất có khả năng tìm một hai minh tinh hoặc người mẫu nào đó tới đây, hắn cũng căng chặt lâu như vậy, thật vất vả cùng gia gia liều mạng, nên thả lỏng thả lỏng.
Quả nhiên, không ngoài dự kiến của hắn.
Sau khi Nguyễn Y Hàm gọi điện thoại, cửa thực mau đã bị đẩy ra.
Tuy rằng quy mô Trịnh gia cùng Nguyễn gia và Tần gia là hào môn thế gia so không được, nhưng hắn cũng coi như là một phú nhị đại, ngày thường hoa đán nổi tiếng tiếp xúc coi như khó khăn, nhưng cái loại minh tinh nhỏ nhoi này chính là gặp qua không ít.
Hắn vốn dĩ không có ôm tâm tư gì, mà khi Vương Địch mặc một bộ sườn xám màu trắng, dẫm lên giày cao gót, dáng người yểu điệu đi vào, đôi mắt hắn đều nhìn thẳng, phản ứng đầu tiên chính là nữ nhân này rất giống Tần Hải Dao.
Chỉ là...... Vương Địch tuy rằng băng lãnh, nhưng cũng chỉ là phủ lớp mặt ngoài, nàng nhìn hắn đôi mắt đều vũ mị cùng ôn nhu.
Điểm này, Tần Hải Dao đối với hắn chưa bao giờ có qua.
Vương Địch sóng mắt ẩn tình, khóe miệng câu lấy cười, không cần Nguyễn Y Hàm phân phó liền ngồi bên cạnh Trịnh Nghị, nàng cầm lấy cái ly bên cạnh: "Trịnh tổng, lần đầu gặp nhau, xin chiếu cố nhiều hơn."
Thân mình nàng hơi hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt câu lấy Trịnh Nghị, một cổ hương hoa nhài theo phiến đẫy đà kia dán lại, mặt Trịnh Nghị đỏ một chút, rượu còn chưa có uống tâm liền nóng trước, hắn cư nhiên có điểm nói lắp: "Cô, cô...... Tôi nhìn có điểm lạ mắt?"
Vương Địch cong môi, mặt mày phong tình, âm thanh nũng nịu: "Trước lạ sau quen, Trịnh tổng nhìn nhiều vài lần thì tốt rồi."
Lời này nói thật dễ nghe lại mềm mại giống như xuân thủy thổi nhíu tâm Trịnh Nghị, hắn sao có thể cự tuyệt, cầm lấy ly rượu bên cạnh uống một hơi cạn sạch.
Nguyễn Y Hàm ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn hai người đối diện cũng không nhiều nói.
Một ly rượu xuống bụng, Trịnh Nghị lúc này mới nhớ tới Nguyễn Y Hàm còn bên cạnh, hắn có điểm xấu hổ: "Nguyễn tổng......"
"Không có việc gì không có việc gì." Nguyễn Y Hàm vẫy vẫy tay, phi thường rộng lượng thấu hiểu ý người: "Các người vui vẻ là việc của các người, tôi bên này cũng có người." Cô cầm lấy di động click mở WeChat Tần Hải Dao, gửi địa chỉ đã định vị qua, để lại một câu.
—— Mặc sườn xám tới đây.