- Trang chủ
- Ngươi Thật Quyến Rũ
- Chương 96
Tác giả: Thang Thang Xuyến Hương Thái
Úc Dao tắm xong bước ra, Tô Mặc Ngôn nhắm mắt nghiêng đầu tựa đầu giường.
"Ân..." Lòng bàn tay nhẹ nhàng xo.a nắn cổ nàng, Tô Mặc Ngôn mở thoái mở mắt ra.
"Giữ tư thế này không mỏi sao?" Úc Dao cúi người, vừa bóp vai vừa hỏi.
"Không mỏi." Tô Mặc Ngôn ngồi dậy, cười cười kéo Úc Dao ngồi trê.n đùi mình. Nàng ôm eo cô, ghé đầu vùi vào giữa cổ không ngừng ngửi ngửi, giống hệt con mèo nhỏ, thỉnh thoảng môi nàng cọ cọ trê.n da thịt mẫn cảm.
"Mặc Ngôn..." Úc Dao cúi đầu, cằm vừa vặn chạm vào cánh mũi Tô Mặc Ngôn, môi nhấp nháy muốn nói nhưng lại thôi.
"Vợ nghe..." Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu làm nũng, sau đó xo.ay người một cái, dễ dàng áp đảo Úc Dao xuống giường, h.ôn lên d.a thịt nhẵn nhụi, trong nháy mắt tỉnh cả ngủ.
Cánh môi nóng rực từ từ hướng lên trê.n, thời điểm di chuyển đến cằm, Tô Mặc Ngôn muốn hôn Úc Dao, mới phát hiện cô mở to hai mắt, có chút thất thần, nàng ngừng động tác, ôn nhu hỏi: "... Có phải mệt lắm không?"
Úc Dao nghiêng đầu nằm lên gối, cẩn thận nhìn hai má Tô Mặc Ngôn ửng đỏ, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, cười lắc đầu.
Mặc dù đang cao hứng, Tô Mặc Ngôn cố gắng khắc chế chính mình, nàng luôn cảm thấy đêm nay Úc Dao có phần tâm trạng, nàng vén tóc Úc Dao ra sau tai, chỉ nhẹ nhàng hôn một cái: "Em đấm bóp cho chị."
Nhìn Tô Mặc Ngôn cười như vậy, Úc Dao cũng có thể yên lặng ngắm nửa ngày, từ ngày chính thức bên nhau, Úc Dao liền biết sẽ có ngày hôm nay, càng lún càng sâu, mỗi ngày đều yêu nàng nhiều hơn, thậm chí hiện giờ còn lo được lo mất.
Chuyến du lịch từ Tokyo đến Osaka, Úc Dao hiếm khi thấy Tô Mặc Ngôn cười vui vẻ đến thế, cũng chính vì vậy mà bất an, cô nghĩ Tô Mặc Ngôn vốn thuộc về thế giới phồn hoa bên ngoài, nàng thích mới lạ, cho nên hiện tại nàng nguyện ý ở cạnh cô, phải chăng cũng là một loại cảm giác mới mẻ mà thôi?
Kể từ khi xác định quan hệ đến bây giờ đã hơn một năm, mặc dù rất ngọt ngào, nhưng ít nhiều gì cũng có thời điểm Úc Dao không bắt kịp cảm xúc của Tô Mặc Ngôn. Nhất là từ khi nàng nghỉ việc, cảm giác này càng mãnh liệt hơn, lúc nãy ở trong thư phòng, Úc Dao phát hiện bên trong quyển sách Tô Mặc Ngôn lén lút kẹp một offer đến từ Tokyo.
Vì Tô Mặc Ngôn, Úc Dao mới tìm hiểu về phương diện này, cô biết cơ hội này không dễ dàng có được.
Từ góc nhìn hiện thực, Úc Dao khó tránh khỏi cân nhắc rất nhiều. Hình như cuộc đời Úc Dao mặc định phải đối mặt với dạng thử thách này, giống như khoảng thời gian hẹn hò Liên Y, trước khi biết chân tướng sự việc, cô không cách nào tưởng tượng được, Liên Y vì một danh sách xuất ngoại mà từ bỏ bốn năm tình cảm giữa hai người.
Úc Dao cố gắng thuyết phục chính mình, Tô Mặc Ngôn không phải Liên Y... Nhưng trong lòng vẫn bất an.
Có đôi khi Úc Dao cảm thấy, hình như bản thân quá nhạy cảm, tâm tư quá nhẵn nhụi chưa chắc là chuyện tốt. Úc Dao nghĩ, cô nên tin tưởng Tô Mặc Ngôn nhiều hơn.
Đối với đoạn tình cảm này, Tô Mặc Ngôn cũng bất an, bởi vì sự chênh lệch giữa các nàng quá lớn, mà thứ khiến nàng lo lắng nhất chính là Úc Dao không đủ tín nhiệm mình, chỉ sợ cô luôn cất giấu suy nghĩ, nàng đành phải tự mình phỏng đoán.
Giống như hiện tại, Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao nhận ra giữa hàng lông mày chất chồng tâm sự, nàng nâng mặt cô lên, cẩn thận từng li từng tí mân mê cánh môi: "Người ngoài lạnh trong nóng, chị lại đang nghĩ gì vậy?"
Cho dù nàng có hỏi thì người trước mắt vẫn không muốn nói, Tô Mặc Ngôn đã sớm quen với một Úc Dao như vậy, nàng vừa định đứng lên, liền bị Úc Dao ôm chặt eo.
Tô Mặc Ngôn không hiểu nhìn quá Úc Dao, không có tinh thần nói: "Nếu chị mệt thì..."
Lời chưa nói hết.
Úc Dao đưa tay đỡ gáy Tô Mặc Ngôn, đột nhiên áp tới hôn thật sâu, sau đó khàn giọng nói: "Chị muốn em..."
Nghe được ngữ khí tràn ngập d.ục vọng, Tô Mặc Ngôn có chút thụ sủng nhược kinh, bởi vì Úc Dao chưa bao giờ chủ động biểu đạt như vậy.
Úc Dao lật người ép Tô Mặc Ngôn dưới thân, yên lặng nhìn chăm chú, ngón tay nhẹ nhàng quét qua cánh môi hồng nhuận.
Tô Mặc Ngôn chỉ nhìn ánh mắt Úc Dao liền có chút không chịu nổi, ngoan ngoãn nằm ngửa chờ Úc Dao đến giày vò, nàng chủ động kẹp chân cô, thuận theo đáp trả, lộ rõ bản chất yêu tinh, dùng ngôn ngữ ôm lấy cô.
"Ân... Ngày nào muốn cũng được..."
Dưới ánh đèn ấm áp, Tô Mặc Ngôn cười đến vũ mị, giữa hàng lông mày tràn đầy phong tình, cho đến bây giờ Úc Dao vẫn không thể tưởng tượng được, cô sẽ yêu thích một nữ nhân trẻ tuổi nhiều đến vậy, cũng như Tô Mặc Ngôn đang cảm thấy, có một ngày nàng lại yêu Úc tổng "Cứng nhắc không chút thú vị".
Nhưng tình yêu chính là như vậy, trong mắt và trong lòng chỉ có đối phương, không còn chỗ để chứa người khác.
Úc Dao hôn trán Tô Mặc Ngôn, mắt, mũi, khoé miệng, cô thích nghe Tô Mặc Ngôn nói "Mỗi ngày", "Đợi đến khi chúng ta già đi"...
Tô Mặc Ngôn nhắm mắt, khoé miệng mỉm cười, hạnh phúc đến thở không nỗi, thời điểm Úc Dao ôn nhu, mỗi một lần cánh môi rơi xuống đều câu dẫn lòng nàng ngứa ngáy khó nhịn. Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay, thâm nhập qua làn vải mỏng, cả người như ngồi trê.n đống lửa.
"Ân..."
Hô hấp dồn dập, khí tức tăng lên, không khí mập mờ.
Động tác trê.n tay Úc Dao như nước chảy mây trôi.
Mỗi khi Úc Dao hô.n lên th.ân thể Tô Mặc Ngôn, trực quan cho thấy, Tô Mặc Ngôn còn rất trẻ, da thịt bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, trắng nõn trong suốt, gần như tìm không ra tì vết, trong lúc hôn chỉ cần dùng chút sức lập tức lưu lại dấu hôn.
Tô Mặc Ngôn làm sao chịu được Úc Dao từng chút từng chút hôn nàng, cơ thể uốn éo giãy dụa, hừ nhẹ bằng giọng mũi, một trận lại một trận hưởng thụ nhưng vẫn không đủ lấp đầy khao khát.
Hoàn toàn bị cảm xúc chi phối. Đêm nay ha.m muốn chiếm hữu của Úc Dao mạnh hơn bao giờ hết, thời điểm hai người quấn lấy nhau, thật muốn hoà tan thành một thể.
Đương nhiên Tô Mặc Ngôn cũng cảm nhận được phần nhiệt tình này, nàng không hề giữ lại hoàn toàn phối hợp với Úc Dao.
Tô Mặc Ngôn thích Úc Dao đối với mình nhiệt tình nóng bỏng, dùng phương thức này nói với nàng, tiểu yêu tinh chỉ thuộc về cô và sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô.
"Chị yêu em!" Tô Mặc Ngôn ôm chặt cổ Úc Dao, thở hồng hộc rê.n rỉ, thời điểm nở rộ dưới đầu ngón tay Úc Dao, trong miệng không ngừng nỉ non: "Em cũng yêu chị."
Bình thường Úc Dao sẽ không đem những lời này treo ở cửa miệng, nhưng lại thích nghe Tô Mặc Ngôn nói ba chữ này, tuy ngoài miệng không thừa nhận nhưng mỗi khi nghe được trong lòng luôn có cảm giác rất đặc biệt.
Trải qua dày vò, Tô Mặc Ngôn có chút mệt mỏi uốn trong ngực Úc Dao, còn tưởng cứ như vậy là kết thúc, nhưng cô lại nâng cằm nàng lên, tiếp tục hôn xuống.
Đôi môi ma sát cùng một chỗ mấy giây, môi lưỡi từ từ quấn nhau, khó tách rời, Úc Dao ôm Tô Mặc Ngôn đổi tư thế, lại thêm một thế công mới...
Thân thể Tô Mặc Ngôn mềm nhũn, gương mặt đỏ bừng treo lên nụ cười thoả mãn, nàng dính trê.n người Úc Doa, nhắm mắt nhỏ giọng: "Giá như mỗi ngày chị đều đói khát như đêm nay thì tốt bao nhiêu..."
Trong rất nhiều chuyện, Úc Dao thích hàm súc khắc chế, nhưng Tô Mặc Ngôn càng thích Úc tổng ở trước mặt nàng "Phóng thích thiên tính",
Úc Dao dùng cánh tay mảnh khảnh ôm chặt Tô Mặc Ngôn, từ đầu đến cuối mắt vẫn luôn dán chặt vào người trong ngực.
Tô Mặc Ngôn lẩm bẩm oán trách: "Lão Úc, chị ôm em chặt quá..."
Úc Dao không buông, nhìn Tô Mặc Ngôn chậm rãi đóng mở môi đỏ, không đáp lời mà hôn xuống khoé môi nàng, xem như trân bảo.
Nụ hôn vừa ấm vừa ngọt, Tô Mặc Ngôn tiếp tục nhắm mắt cười khúc khích, nửa mơ nửa tỉnh, hình như đang nói mớ: "Ưm, ôm em chặt hơn nữa đi..."
Úc Dao dán trán vào trán Tô Mặc Ngôn, cọ xát, cô nhắm mắt lại, rõ ràng chuẩn bị kết hôn rồi còn suy nghĩ lung tung cái gì.
- --
Hai ngày sau, Bạc An Kỳ cùng Trình Ngữ Tễ cử hành hôn lễ, hiện trường mộng ảo, áo cưới thanh khiết, là hôn lễ thoả mãn tất cả nữ nhân.
Mà điều tốt đẹp nhất chính là được cùng người mình yêu tiến vào lễ đường.
Bạc An Kỳ cùng Trình Ngữ Tễ tu thành chính quả, đừng nói Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn không ngờ tới, ngay cả Bạc tam nhi cũng thấy bất ngờ. Nàng nhớ mãi thời điểm lần đầu tiên gặp Trình Ngữ Tễ có bao nhiêu cẩu huyết, không ngờ cuối cùng hai người lại tiến tới hôn nhân, lúc trước là Ô Long hiện tại biến thành hứa hẹn kiên định.
Mỗi lần gặp nhau, đều là trời cao cho một cơ hội, có lẽ trong lúc lơ đãng liền tìm thấy hạnh phúc.
Bạc An Kỳ trực tiếp tặng hoa cưới cho Tô Mặc Ngôn và Úc Dao, mang theo lời chúc phúc tốt đẹp nhất. Minh Mạn biểu thị bất mãn, nói đùa nàng bất công, Bạc An Kỳ vuốt mặt Minh Mạn, cười nói: "Cậu mau hối thúc Ngôn Ngôn kết hôn, đến lúc đó Ngôn Ngôn lại tặng hoa cưới cho cậu."
"Ngôn Ngôn, khi nào hai người kết hôn?" Minh Mạn nhìn về phía Tô Mặc Ngôn, trong mắt phát sáng.
Tô Mặc Ngôn nhìn thoáng qua Úc Dao, cười cười: "Hoa cưới cũng cầm trong tay rồi, sẽ nhanh thôi."
Úc Dao nắm tay Tô Mặc Ngôn, cũng cười.
"Úc tổng, hiệu suất làm việc lần này không theo kịp tôi rồi." Trình Ngữ Tễ trêu ghẹo Úc Dao: "Đến thời điểm cần tăng tiến độ."
Sau hôn lễ của Bạc An Kỳ hai ngày là sinh nhật Tô Mặc Ngôn, nhưng hai người đã đi hưởng tuần trăng mật, vừa lúc Minh Mạn đến thành thị khác tha.m giam buổi giao lưu, mà Tô Ngang lại tha.m gia sinh hoạt hè.
Cho nên sinh nhật hai mươi sáu tuổi của Tô Mặc Ngôn, chỉ có nàng và Úc Dao cùng nhau trải qua, chỉ là sinh nhật lần này mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
Mười một giờ năm mươi chín phút, đêm dài, trong phòng ngủ tối như mực.
Thấy Tô Mặc Ngôn cứ lật qua lật lại, Úc Dao nhỏ giọng hỏi: "Em chưa ngủ sao?"
"Vẫn chưa..." Tô Mặc Ngôn trả lời, trong lòng hơi thấp thỏm, dù sao cũng là lần đầu tiên, ít nhiều cũng khẩn trương.
Phòng đột nhiên sáng lên, Úc Dao mở đèn ngủ.
"Bảo bối, sinh nhật vui vẻ!" Úc Dao vu.ốt ve mặt Tô Mặc Ngôn, hôn trán nàng, chờ đúng 0 giờ nói ra lời chúc đầu tiên.
Tô Mặc Ngôn cảm động, còn nhớ sinh nhật năm ngoái, nàng rất muốn nghe Úc Dao gọi mình là "Bảo bối". Cũng từ đây về sau, mỗi lần sinh nhật Tô Mặc Ngôn, Úc Dao đều nói với nàng "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ".
"Chị có chuẩn bị quà cho em không?" Tô Mặc Ngôn mặt dày hỏi Úc Dao.
Trong ngăn kéo thứ hai tủ đầu giường, đặt chiếc nhẫn kim cương, vốn dĩ Úc Dao định đồng hồ điểm 0 giờ sẽ đưa cho Tô Mặc Ngôn, đồng thời cầu hôn nàng, đây chính là món quà cô chuẩn bị.
Nhưng hai ngày qua, Úc Dao lại do dự, cô và Tô Mặc Ngôn đã sẵn sàng chưa? Hôm qua lúc tan tầm trở về, thấy Tô Mặc Ngôn lại nhìn tờ offer kia, Úc Dao hỏi nàng đang xem gì, nàng chỉ lắc đầu nói không có gì.
Nếu như, trong lòng Tô Mặc Ngôn thật sự muốn đi Tokyo thì sao? Dù sao đây cũng là cơ hội khó mà có được.
"Không chuẩn bị gì?" Tô Mặc Ngôn bày ra dáng vẻ không vui.
Không phải không chuẩn bị mà không biết có nên lấy ra hay không, Úc Dao chần chừ.
"Vậy..." Tô Mặc Ngôn kéo Úc Dao đứng dậy, nàng ngồi xếp bằng trê.n giường:"Chị thực hiện nguyện vọng sinh nhật của em, em sẽ tha thứ cho chị."
"Nguyện vọng gì?"
"Chị đồng ý trước đi." Tô Mặc Ngôn cười: "Nhất định sẽ làm được."
Nhịp tim Úc Dao "Phanh phanh" gia tốc, hình như cô đoán được Tô Mặc Ngôn muốn nói gì, sẽ như thế sao?
Hai tay Tô Mặc Ngôn chống giường, nghiêng người hôn má Úc Dao, kề sát tai cô nói nhỏ: "Cả đời này hãy để em làm vợ chị, chúng ta đăng ký kết hôn đi."
Nói xong, Tô Mặc Ngôn lấy nhẫn cầu hôn giấu dưới gối ra, nàng nghiêm túc nhìn vào mắt Úc Dao, chân thành nói: "Em không muốn tiếp tục ngưỡng mộ người khác nữa, chúng ta kết hôn đi."
Hốc mắt Úc Dao phát nhiệt...
- ------------