- Trang chủ
- Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại
- Chương 89: 89: Phiên Ngoại Ninh Thiển Ôn Cận 7
Tác giả: Thanh Thang Xuyến Hương Thái
Cô ấy nói cô ấy thích cậu.
Ninh Thiển giống như rơi vào vòng tuần hoàn vô hạn của câu nói này.
Hóa ra đây là cảm giác được người mình thích cũng thích mình sao, cảm giác này đối với Ninh Thiển mà nói lại hơi chút không chân thật.
Ninh Thiển quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng Ôn Cận đi vào phòng ngủ, bỗng nhiên giống như trở lại cái ngày đó cách đây mấy năm, nàng đã yêu Ôn Cận ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nếu có thể được cô thật lòng thích thì mình sao có thể nỡ rời bỏ được?
Cho nên, cuối cùng nàng cũng đợi được đến ngày đó sao? Đợi đến ngày Ôn Cận cũng thích nàng sao? Nếu không phải thích, tại sao qua một năm Ôn Cận lại vẫn chấp nhất với nàng như thế? Sự chấp nhất này, Ninh Thiển lại không hề cảm thấy xuất phát từ sự cảm động và áy náy.
Suy nghĩ một lúc lâu, Ninh Thiển cũng đứng dậy đi theo Ôn Cận vào phòng ngủ.
Lúc Ôn Cận đang khom lưng sắp xếp lại chăn nệm, Ninh Thiển đứng tựa ở cửa, chăm chú nhìn Ôn Cận.
Hiện tại nàng có thể quang minh chính đại nhìn Ôn Cận, không bao giờ cần phải… che giấu cảm xúc của mình dưới đáy lòng nữa.
Tình yêu dành cho một người rõ ràng phải lan tràn ra cả ánh mắt nhưng lúc ở trước mặt Ôn Cận, nàng lúc nào cũng phải ngụy trang giống như không có chuyện gì để không bị phát hiện, nàng thật sự mệt chết đi được.
Mà lúc này Ninh Thiển lại cảm thấy dường như mình không còn thấy mệt mỏi như vậy nữa.
“Chăn và ga trải giường đều rất sạch sẽ, bây giờ cậu có muốn đi tắm rửa không?” Ôn Cận ngẩng đầu nhìn người đang đứng tựa ở cửa, nhẹ giọng thăm dò, trong lòng lại lo lắng phải nhận lấy lời từ chối lạnh lùng của Ninh Thiển.
Nghe Ôn Cận nói vậy, Ninh Thiển cũng không từ chối mà chỉ gật đầu một cái.
Ôn Cận mừng rỡ nói: “Cậu không mang theo quần áo đúng không? Để tôi đi lấy quần áo cho cậu…”
Lúc Ninh Thiển xuống xe rất vội vàng nên cũng không để ý đến chuyện khác, chỉ cầm theo túi xách của mình, hành lý của nàng lúc này đã được trợ lý mang trở về thành phố S.
Ôn Cận đứng trước tủ quần áo tìm áo ngủ, Ninh Thiển đứng ở bên cạnh cô lẳng lặng nhìn theo.
Cả buối tối này, Ninh Thiển thường xuyên nhìn thấy Ôn Cận thất thần, là bởi vì hạnh phúc sao, điều này khiến nàng nhất thời không “tiêu hóa” kịp.
“Cậu mặc cái này được chứ?”
“Được.” Ôn Cận nói gì, Ninh Thiển cũng đều nói được, nàng sẽ bị sự dịu dàng của Ôn Cận làm cho choáng váng, hoàn toàn rơi vào tay giặc, Ôn Cận sao có thể xinh đẹp đến không có một chút tì vết như thế chứ.
Ôn Cận giao áo ngủ vào tay Ninh Thiển xong, bàn tay lại chần chờ không có rút lại, cô nhìn vào mắt Ninh Thiển, từng bước tới gần nàng.
Sau đó, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy thắt lưng Ninh Thiển, Ôn Cận không dám ôm quá gấp càng không dám ôm quá chặt, chỉ dám nhẹ nhàng ôm, sợ nàng kháng cự.
Ninh Thiển không né tránh, mặc cho Ôn Cận ôm nàng, sưởi ấm cho nàng, nàng gần như quên mất phải hít thở.
Giờ khắc này, nàng đã chờ đợi rất lâu rồi.
Nàng không cự tuyệt.
Ôn Cận thuận thế dán thân mình sát thân thể Ninh Thiển, nhắm mắt lại, cảm nhận được tim mình đang gia tốc, dồn hết dũng khí ôm người trước mặt vào trong lòng ngực, có rất nhiều lời cô sẽ không nói nhưng cái ôm này chứa tất cả tình cảm chân thật nhất của cô.
Ôn Cận nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Ninh Thiển, ôm càng chặt hơn, nghĩ đến những năm tháng Ninh Thiển ngây ngốc làm bạn bên cạnh mình, bao dung và chờ đợi mình, Ôn Cận lại càng thêm đau lòng.
Ninh Thiển đã chịu nhiều uất ức, hiện tại cô muốn dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho nàng, chỉ là không biết, Ninh Thiển có nguyện ý cho cô cơ hội này hay không?
Ninh Thiển tựa đầu vào vai Ôn Cận, hưởng thụ cái ôm ấm áp và hơi thở quyến luyến này, cuối cùng nhắm mắt ôm lấy đôi phương, khóe môi nở một nụ cười mỹ mãn.
Lúc này tất cả tình cảm đều không thể nói nên lời, chỉ hai người bọn họ mới có thể tự cảm thụ được mà thôi.
Quả thật, phần lớn thời gian Ôn Cận rất nhàm chán, ví dụ như lúc này Ôn Cận chỉ yên lặng ôm nàng, Ninh Thiển rất muốn nghe giọng nói êm tai của Ôn Cận nhiều hơn.
Mặc dù trong lòng đã hiểu rõ tâm ý của Ôn Cận đối với nàng, nhưng nếu có thể, Ninh Thiển vẫn muốn nghe chính miệng Ôn Cận nói với mình.
Nhưng Ôn Cận chỉ mở miệng nói: “Cậu nhanh đi tắm rửa đi, đừng để bị cảm.”
“Tôi biết rồi.” Ninh Thiển bất đắc dĩ, mà ngọt ngào.
Đêm nay, hai căn phòng, hai giường.
Hai người nhất định đều không thể ngủ được, bởi vì trong lòng đều đang nghĩ đến đối phương, khó đi vào giấc ngủ được.
Ôn Cận nghiêng người nhìn chiếc gối đầu còn lại trên giường đôi, trong ấn tượng của cô, Ninh Thiển cười vui vẻ nhất vào buổi sáng ngày hôm đó, cũng chính buổi sáng ngày hôm đó, cô đã khiến cho trái tim Ninh Thiển rơi thẳng xuống vực sâu.
Cô đã làm tổn thương Ninh Thiển nhiều như vậy, nhưng Ninh Thiển vẫn nén đau đớn mà chờ đợi.
Ôn Cận biết tình yêu của cô dành cho Ninh Thiển vĩnh viễn không bằng một phần vạn tình yêu của Ninh Thiển dành cho cô, nhưng cô vẫn cố gắng muốn dùng một phần vạn nhỏ bé của mình để làm cho Ninh Thiển hạnh phúc.
Trái tim Ninh Thiển rơi xuống vực sâu, chỉ là cho dù nằm dưới vực sâu nàng vẫn không thể chạy trốn khỏi Ôn Cận.
Mãi cho đến quá nửa đêm, Ninh Thiển mới dần dần bị cơn buồn ngủ đánh bại, ở đây chăn nệm có mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng giống mùi hương trên người Ôn Cận, giúp nàng ngủ ngon hơn so với ngủ ở khách sạn.
Ninh Thiển mơ một giấc mơ đẹp, mơ thấy Ôn Cận ôm nàng, hai người rúc vào nhau cả đêm.
Đối với Ninh Thiển, giấc mộng như vậy trước kia là xa vời, bây giờ nàng đã có thể chạm vào.
“Giám đốc Ninh, chị đến thành phố S chưa?”.
ngôn tình tổng tài
“Giám đốc Ninh, khi nào chị mới trở về?”
“Giám đốc Ninh, chúng tôi đều đang chờ chị trở về mở cuộc họp.”
“Giám đốc Ninh…”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng trở về công ty, cô giúp tôi đặt vé máy bay buổi sáng hôm nay nhé, cứ như vậy đi…” Ninh Thiển mơ mơ màng màng phân phó công việc, nếu không phải mấy cuộc điện thoại liên tục quấy rầy lúc sáng sớm thì có lẽ Ninh Thiển đã ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh.
Lúc Ninh Thiển từ phòng ngủ đi ra, Ôn Cận đã dậy từ lâu, đang đứng ở phòng bếp làm đồ ăn sáng.
Hôm nay ánh mặt trời rất ấm áp.
Ninh Thiển bước đi nhẹ nhàng vào trong phòng bếp, Ôn Cận cũng không phát hiện ra, tóc dài được buộc qua loa, trên người chỉ khoác một chiếc áo dài dệt kim hở cổ đơn giản bên ngoài váy ngủ, là kiểu trang phục mặc ở nhà, từ phía sau lưng nhìn thấy một đôi chân thon dài trắng nõn.
Nhất thời, Ninh Thiển có một loại xúc động muốn làm một hành động ngọt ngào mà lãng mạn là ôm Ôn Cận từ phía sau, thật ra nàng hoàn toàn có thể làm như vậy, Ôn Cận chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Nhưng có lẽ do từ trước tới nay Ninh Thiển đã có thói quen cẩn trọng khi ở trước mặt Ôn Cận, cho nên lúc này cho dù nàng rất muốn tiếp xúc hơi thân mật với đối phương thì bản thân nàng cũng cần rất nhiều dũng khí…
“Chào buổi sáng…” Ôn Cận vừa mới làm trứng ốp la xong, cười cười nói lời chào buổi sáng với Ninh Thiển: “Tôi định nấu xong bữa sáng mới gọi cậu dậy.”
Ôn Cận đột ngột quay người lại khiến Ninh Thiển bối rối, nàng vội thu hồi suy nghĩ vừa rồi trong đầu, chột dạ sờ sờ cánh tay nói: “Chào buổi sáng.”
“Cậu đi rửa mặt trước đi, bữa sáng đã làm xong rồi.
Quần áo của cậu, tôi đã giặt vf sấy khô, treo ở trên giá rồi.”
“Cám ơn.”
“Cậu phải tập làm quen, không cần luôn miệng nói cảm ơn tôi như thế.”
Ninh Thiển cười yếu ớt, gật đầu: “Ừ, tôi sẽ sửa.”
Sáng sớm, mới chỉ nói chuyện đơn giản vài câu với Ôn Cận, trong lòng Ninh Thiển lập tức ngọt như nếm mật, lúc đánh răng, nàng còn ngây ngốc cười với gương hơn nửa ngày.
“Thời tiết hôm nay rất đẹp, cậu có muốn đi đâu chơi không?”
“Sáng nay tôi phải quay trở lại thành phố S rồi.”
“Sáng nay đã đi rồi sao?” Ôn Cận thất vọng: “Tôi còn cho rằng cậu có thể ở lại chơi vài ngày.”
Ninh Thiển yếu ớt cười giải thích: “Vốn dĩ là phải trở về từ tối hôm qua, cho nên hôm nay công ty bên kia mới thúc giục liên tục…”
“Xin lỗi.” Lúc này Ôn Cận mới phản ứng lại: “Tối hôm qua tôi cũng không hỏi cậu có thời gian hay không.”
“Cậu cũng cần tập thói quen đi, không cần phải nói lời xin lỗi với tôi.” Ninh Thiển dùng câu nói của Ôn Cận mà nói ngược lại với cô, so với Ôn Cận, lỡ thời gian cũng không tính là gì.
“Mấy giờ máy bay cất cánh?”
Đúng lúc này, trợ lý gửi thông tin chuyến bay cho Ninh Thiển, nàng liếc nhìn di động, nói: “Mười giờ.”
“Ăn sáng xong, tôi sẽ đưa cậu ra sân bay.”
“Không cần phiền phức thế đâu…”
Ôn Cận liếc mắt.
Ninh Thiển hiểu ý của cô: “Được.”
Mới vừa ở bên nhau không được một ngày đã phải xa nhau, Ôn Cận luyến tiếc, Ninh Thiển lại càng không nỡ, hai người lại đều dè dặt, mặc dù trong lòng luyến tiếc nhưng ngoài mặt vẫn thoải mái nói chuyện cười đùa.
Đến sân bay.
“Tôi xuống xe đây…” Ninh Thiển cởi dây an toàn ra, quay đầu nhìn Ôn Cận, trong lòng thầm nghĩ có phải nàng nên nói cái gì hay không nhưng nhất thời nàng không biết nói gì.
“Ừ.” Ôn Cận tuy đáp ứng nhưng ngay lúc Ninh Thiển chuẩn bị mở cửa xe, cô lại vươn tay giữ tay trái nàng lại, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
Ninh Thiển ngừng động tác, quay đầu nhìn Ôn Cận.
“Nếu cậu mệt mỏi, sau này đến lượt tôi chủ động…” Ôn Cận nắm chặt tay Ninh Thiển, nghiêm túc nói.
Ninh Thiển lại cảm động một lần nữa.
Lần này trước khi Ninh Thiển rời đi, Ôn Cận quyết tâm phải nói hết những lời trong lòng mình, không muốn bỏ nỡ một lần nữa.
Ôn Cận tiến lại gần, cuối cùng nghiêng người, tay trái nhẹ nhàng nâng mặt Ninh Thiển lên, rũ mắt, dâng môi mình lên nhẹ nhàng áp lên khóe miệng Ninh Thiển…
Ninh Thiển không nhắm mắt, cũng không biết phải nhắm mắt lúc nào, trong đầu nàng dường như đã muốn nổ tung, Ôn Cận chủ động hôn mình.
Đôi môi mềm mại của Ôn Cận áp lên môi Ninh Thiển vài giây, một nụ hôn nhẹ nhưng thâm tình.
“Đến lượt mình chủ động yêu cậu…” Ôn Cận nhìn thẳng vào mắt Ninh Thiển, bàn tay khẽ vuốt ve mặt nàng, giọng nói cực nhỏ.
Nghe thấy Ôn Cận tự mình nói ra câu này, nước mặt Ninh Thiển không khống chế được trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hai tay Ôn Cận ôm mặt Ninh Thiển, giúp nàng lau nước mắt, nhìn nàng như vậy, hốc mắt cô cũng ướt theo, cô dỗ dành Ninh Thiển: “…Đừng khóc.”
Ninh Thiền năm lấy bàn tay Ôn Cận đang ôm mặt mình, ngẩng đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Ôn Cận, thật mềm mại, đây chính là vị trí mà nàng khát vọng đến mức không dám khát vọng.
Ôn Cận đáp lại Ninh Thiển, cánh tay đồng thời ôm lấy thân thể nàng, hai người cứ như vậy dán vào nhau.
Lúc Ninh Thiển nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt nàng chảy xuôi xuống gò má, đọng ở hai đôi môi đang dán vào nhau, chua xót.
Chờ nước mắt bị môi hôn cuốn sạch đi, chỉ còn ngọt ngào đọng lại.
Một nụ hôn qua đi, Ninh Thiển chậm rãi cọ lên trán Ôn Cận, tâm trí vẫn còn chìm đắm trong ngọt ngào vừa rồi, mà Ôn Cận giống như nhìn thấu tâm tư của Ninh Thiển, đôi môi ướt át ấm nóng dâng tới, dịu dàng mút vào, lại qua một lúc lâu, lúc này cô mới khẽ nói: “Tới nơi nhớ gọi điện thoại cho mình.”.