- Trang chủ
- Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại
- Chương 21: Chương 21
Tác giả: Thanh Thang Xuyến Hương Thái
“...Chị ngồi ở chiếc dễ thấy như này, tôi cũng đâu có mù.” Lời nói tuy rằng là nói như thế, nhưng việc Trì Gia luôn để để ý đến Cảnh Nhuế vẫn vô thức mà để lộ ra.
Trong không gian ồn ào như vậy vẫn luôn chú ý đến một người, tự nhiên là cần phải để bụng.
“Tới chỗ này uống rượu nghe hát, chẳng lẽ không phải quyền tự do tôi sao? Cảm thấy cô hát cũng không tệ, mới đến cổ vũ, khích lệ.” Cảnh Nhuế cầm chén rượu đánh giá Trì Gia, cười hỏi, “Nếu không, thì cô nghĩ như thế nào, tôi muốn đuổi theo cô?”
Khi mà Cảnh Nhuế nói “tôi muốn theo đuổi cô”, như là đang nói đến chuyện gì buồn cười lắm, Trì Gia nghe xong khó chịu, lúc trước ở cáp treo, nói muốn theo đuổi mình cũng chính là Cảnh Nhuế.
Trì Gia dương đầu mỉm cười, “Không loại trừ khả năng này.”
“Trì tiểu thư, cô tự thấy bản thân mình tốt quá nhỉ.
Lúc ấy có hứng thú, không có nghĩa rằng bây giờ vẫn có hứng thú.” Cảnh Nhuế uống một hớp rượu, khóe miệng cũng gợi lên một vòng cung xinh đẹp, “Tôi không ăn lại cỏ.”
Trì Gia cắn môi, "lúc trước" "lúc sau" cùng lắm là nửa tháng...!Nàng phát hiện bản thân càng ngày càng hiểu hồ ly tinh, quả thực phụ nữ đánh giá phụ nữ là không thể sai được.
Ngoại trừ Trì Gia, Cảnh Nhuế chưa bao giờ chủ động nói với người nào “Chúng ta ở bên nhau đi” hay lời nào tương tự như thế, bởi vì mặc dù cô không chủ động, cũng có một đống người muốn chủ động.
Cùng một lời không nói lần hai, cũng là nguyên tắc của Cảnh Nhuế, nhắc đi nhắc lại một việc, cô không muốn lãng phí thời gian như vậy, cho dù là với công việc, hay là cảm tình.
Nhưng đối với Cảnh Nhuế, Trì Gia xem như là một ngoại lệ.
Câu “Chúng ta thử bên nhau đi” đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Cảnh Nhuế.
Lúc này Trì Gia ngay cả cười lạnh một cái cũng không ra, quả nhiên cứ gặp phải Cảnh Nhuế là buồn bực, mấy lần đều là như thế này.
“Còn nữa, tôi quyến rũ cô và cô cảm thấy là tôi đang quyến rũ cô là hai chuyện khác nhau.”
Những lời này của Cảnh Nhuế, không thể nghi ngờ chính là đang nói mình, tự mình đa tình, Trì Gia cố gắng bày ra vẻ mặt chẳng thèm để ý, “Tốt nhất là như vậy, tôi chỉ sợ chị cứ dính lấy tôi.”
Trì Gia nói ra những lời này cũng không giống cảm giác như trút được gánh nặng, ngược lại có chút giận dỗi, vừa dứt lời, không chút do dự mà xoay người rời đi, một mình uống rượu.
Ánh mắt Cảnh Nhuế dừng trên bóng lưng Trì Gia thật lâu.
Cô uống một một nửa lý rượu trong tay, buồn bực đứng dậy rời khỏi quán bar.
Trên ghế sau ô tô, Cảnh Nhuế xoa huyệt thái dương, khi nhắm mắt lại là lại nghĩ đến Trì Gia, có phải bởi vì từng ngủ với nhau hai lần, cho nên liền nhớ mãi không quên, đúng không? Cô vẫn là nên đừng trêu chọc thẳng nữ.
Cảnh Nhuế đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xa hoa truỵ lạc, rượu đêm nay, giường như càng uống càng tỉnh.
Trì Gia một mình ngồi trong quán bar, uống thêm mấy chén, không có tâm trạng, lại lái xe về nhà.
Lúc tắm rửa, Trì Gia nghĩ về Cảnh Nhuế, nhớ đến các nàng ôm hôn nhau dưới vòi tắm hoa sen, còn có...ở trong phòng tắm, Trì Gia nhớ đến, tâm tư lại bắt đầu rối loạn, chút nữa thì tắm tróc cả da.
Vẫn cứ nhịn không được mà nghĩ về mấy cảnh cảnh diễm lệ này, cũng khó trách buổi tối dễ làm mộng xuân.
Một mình nằm trên chiếc giường đôi, ban đêm vô cùng tĩnh lặng, Trì Gia giống món nướng trên vỉ sắt, lật qua lật lại, mỗi bên không quá hai giây.
Lúc trước có hứng thú, hiện tại không có hứng thú......!Trì Gia vẫn còn nhớ về những lời này.
Đúng ra nàng nên vui vẻ mới phải, về sau họ Cảnh kia sẽ không bao giờ trêu chọc nàng nữa, nàng cũng phủi sạch quan hệ với phụ nữ, đó chẳng phải là kết quả nàng mong muốn nhất sao?
Tuy rằng Cảnh Nhuế vẫn luôn xuất hiện ở quán bar, nhưng Cảnh Nhuế và Tần Đông khác nhau, cô ấy không còn làm phiền nàng nữa.
Buổi tối, Trì Gia lại làm giấc mộng đó.
Cảnh trong mơ giống hệt như buổi tối lúc gặp nhau ở quán bar.
Chẳng qua lúc nàng xoay người rời đi, Cảnh Nhuế giữ nàng lại, sau đó cưỡng hôn nàng.
Mà nàng không cự tuyệt, kết quả, hai người lại đi khách sạn thuê phòng, lại ngủ với nhau một đêm.
“Đêm nay là lần cuối cùng...” Nàng nằm dưới người Cảnh Nhuế, vừa thở gấp vừa bên nỉ non.
“Một lần cuối cùng.”
“Ừ...”
“Bé cưng, thoải mái không?”
“Gọi thêm mấy tiếng......”
“Cái gì?”
Trì Gia đỏ mặt, làm nũng, “Gọi tôi là bé cưng ”
“Bé cưng à, bé cưng ơi...”
Ngày hôm sau Trì Gia tỉnh lại, mở mắt phía trước là trần nhà, bên người cũng không có ai gọi nàng là “bé cưng”, mặt già đỏ lên, che mắt, rõ ràng là giấc mơ của bản thân, như thế nào còn mơ thấy mình không tiết tháo như thế.
Xuống giường, chuyện thứ nhất mà Trì Gia làm là chạy tới phòng tắm tắm rửa.
Nàng nhìn gương, ánh mắt kiên định mà tự nói với mình, cảnh trong mơ và hiện thực là tương phản, nhất định là như vậy.
Thứ tư và thứ sáu, Trì Gia cứ theo thường lệ đi quán bar hát vào hai ngày này, dường như mỗi lần đến đều có thể gặp được Cảnh Nhuế.
Nhưng mà, cho dù hai người có thấy nhau cũng chẳng chào hỏi một câu.
Trì Gia không hiểu Cảnh Nhuế nghĩ như thế nào, có lẽ đúng thật là mình tự mình đa tình, dù sao quán bar cũng không phải nàng mở, Cảnh tiểu thư thích đến khi nào thì đến.
Cảnh Nhuế tới uống rượu, hoàn toàn có thể chọn vào thời gian khác, nhưng dường như đã quen đến đây vào hai ngày này, nhân tiện...còn có thể nghe Trì tiểu thư ca hát.
Tháng mười, nhiệt độ dần dần giảm thấp, là thời điểm thoải mái nhất trong năm.
Cũng sắp đến cuối năm, vì để xếp hạng nhất tổng kết cuối năm, Trì Gia một lòng một dạ đặt vào công việc, khi còn người ta bắt đầu bận rộn, thì không còn hơi sức đâu mà suy nghĩ vớ vẩn nữa.
Thời gian nghỉ trưa, Trì Gia ôm một cái gối ôm, ngồi tại vị trí làm việc chợp mắt một lát, tối hôm qua lại thức đêm sửa bản thảo.
Vừa mới ngủ không đến năm phút, đã bị một hồi chuông điện thoại đánh thức...
“Ai vậy...” Trì Gia mơ mơ màng màng trúc bực tức ra ngoài, sờ lấy di động, nhìn đến ba chữ tớ “hồ ly tinh”, buồn ngủ lập tức bay sạch.
“Ngày mai có thời gian không?” Cảnh Nhuế không nói gì khác, vẫn là về công việc.
Nên tới thì sẽ tới.
“Được, ngày mai tan làm thì tôi tới.” Trì Gia tối hôm qua thức đêm, cũng là làm đơn hàng của Cảnh Nhuế, ngày hẹn giao bản thảo sắp tới rồi.
Khi vào đầu thu, chưa đến 6 giờ, trời đã bắt đầu tối.
Trì Gia chén chúc ra khỏi tàu điện ngầm, nhớ tới mình đã lâu chưa đến Số 9, lúc trước, khi chưa phát sinh "ngoài ý muốn" với Cảnh Nhuế, nàng rất thích tới nơi này, bởi vì Cảnh Nhuế làm đồ ăn thật sự rất ngon.
Về sau, Trì Gia đến nơi này cản thì lại cảm thấy khó xử, đó là bởi vì nàng và Cảnh Nhuế đã làm một ít việc không nên làm với nhau.
Cảnh Nhuế hẹn Trì Giá vẫn là tại văn phòng lớn trong Number 9, trừ bỏ ở công ty, thời gian còn lại Cảnh Nhuế cơ hồ đều ở chỗ này.
Cốc cốc cốc tiếng gõ cửa vang lên, Cảnh Nhuế dựa trên sô pha lật xem văn kiện, nói câu “Mời vào”, ngẩng đầu nhìn, là trợ lý dẫn theo Trì Gia lại đây.
Trì tiểu thư vẫn là kiểu trang điểm nhẹ nhàng, tràn đầy hơi thở thanh xuân, một khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn.
Làm nhà thiết kế, năng lực mở đơn của Trì Gia không phải xuất sắc, ngoại hình đương nhiên là một điểm cộng, ai cũng càng nguyện ý cùng một thiết kế sư diện mạo xinh đẹp, thích cười lại có lực tương tác ký hợp đồng hợp tác.
Ánh mắt Trì Gia đảo qua người Cảnh Nhuế, có chút không được tự nhiên, ngồi ở trong văn phòng, có cần thiết phải ăn mặc...dễ gây chú ý như vậy? Váy xẻ ngực cổ thấp chữ V, cứ như sợ người khác không biết ngực cô to vậy.
Mỗi lần nhìn thấy khe ngực của Cảnh Nhuế, Trì Gia lại cảm thấy mình lại càng “bằng phẳng” hơn, trước đây cũng không cảm thấy mình "đồng bằng" lắm, miễn cưỡng vẫn lộ ra được đường cong, cho đến đêm hôm ấy, ở trong phòng tắm cởi quần áo cùng so sánh với Cảnh Nhuế...
Chỉ có thể nói, không có so sánh thì không có đau thương mà.
Trì Gia ý thức được mình đang "lạc đề".
“Ngồi đi.” Cảnh Nhuế hất cằm, thuận miệng nói với Trì Gia, sau đó tống cổa trợ lý nhỏ đi ra ngoài.
Trì Gia đặt túi laptop xuống, cũng ngồi xuống sô pha, lấy laptop ra, khởi động máy.
Chẳng qua vẫn cách Cảnh Nhuế một khoảng, từ khi giữa hai người có lần đầu tiên, về sau Trì Gia theo bản năng sẽ bảo trì khoảng cách với Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế vẫn cứ tựa vào sô pha, chân trái gác lên đùi phải, tư thái tựa như một vị nữ vương, cô lười nhác quay đầu nhìn về phía Trì Gia, khẽ thở dài, “Cô ngồi xa như vậy làm gì? Tôi nhìn không tới.”
Thanh âm và ngữ khí này, Trì Gia nghe mà trong lòng sửng sốt.
Nhưng Cảnh Nhuế thật sự có hơi mệt, gần đây vẫn luôn vội vàng xử lý sự vụ của công ty.
Trì Gia lúc này mới phát giác mình và Cảnh Nhuế cách nhau quá xa, làm cho mình có vẻ như là cố tình làm vậy, nàng cầm lấy laptop cùng tài liệu, muốn ngồi gần lại chỗ Cảnh Nhuế, Cảnh Nhuế cũng dịch lại gần Trì Gia, cơ thể hai người tự nhiên mà chạm vào nhau.
Trì Gia bắt đầu cảm thấy đồng ý với cách nói của Cảnh Nhuế lúc trước, Cảnh Nhuế quyến rũ nàng và nàng cảm thấy Cảnh Nhuế đang quyến rũ nàng, là hai việc khác nhau.
Hiện tại rõ ràng chính là loại giao lưu bình thường, mà khi hai người không cẩn thận đụng vào nhau, đối diện nhau, Trì Gia cảm thấy giữa hai người ái muội cực kỳ.
Khí chất của Cảnh Nhuế vẫn luôn là như này, Trì Gia lén chọc chọc làm chính mình bình tĩnh.
“Có thể bắt đầu rồi chứ?” Cảnh Nhuế thấy được Trì Gia thất thần.
“Á...Chị xem trước đi.” Trì Gia đem tài liệu đưa cho Cảnh Nhuế, sau đó nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không lên tiếng.
Bên người hương khí liêu nhân, Cảnh Nhuế giống như đặc biệt yêu thích loại nước hoa này, bởi vì hai lần trì gia lăn giường với cô, trên người cô đều là mùi hương này.
Mùi hương không nồng, nhàn nhạt, nhưng lại mị hoặc.
“Chỗ này......” trong giọng Cảnh Nhuế mang theo chút mỏi mệt, rất nhẹ.
Trì Gia nhìn chằm chằm màn hình máy tính, vô cùng thất thần.
“Cô có đang nghe tôi nói không vậy?” Cảnh Nhuế nghiêng đầu nhìn Trì Gia.
“Tôi nghe...” Trì Gia lấy lại tinh thần, nói chuyện có chút chột dạ, quay đầu vừa vặn lại nhìn thẳng con ngươi Cảnh Nhuế.
Khi Cảnh Nhuế làm việc, thỉnh thoảng sẽ đeo mắt kính, người khác đeo kính đều có vẻ trí thức hào phóng, Trì Gia cảm thấy khi hồ ly tinh đeo kính, khí chất lại càng...hồ ly tinh.
“Bố cục chỗ này tôi không thích...còn có, chỗ này thiết kế cảm quá kém...” Laptop đặt thiên về chỗ Trì Gia, khi Cảnh Nhuế chỉ vào màn hình, cơ thể tự nhiên mà đụng vào người Trì Gia, “Này đó đều phải sửa.”
Lần này, làm cho tâm tư Trì Gia đều không còn ở trên bản thảo thiết kế, càng không được tự nhiên, nàng dịch người, bảo trì khoảng cách với Cảnh Nhuế.
Cái hành động rất nhỏ này đã bị Cảnh Nhuế phát hiện, cô rũ mắt nhìn mặt Trì Gia, làn da trắng nõn của đối phương, tựa hồ ửng đỏ.
Trì Gia ở trước mặt Cảnh Nhuế, chính là cô nhóc mới ra đời, nói về phương diện nhìn người, Cảnh Nhuế tuyệt đối có thể gọi là cáo già.
Mặc dù Trì Gia tự cho là có thể chế dấu được cảm xúc, chỉ cần Cảnh Nhuế thoáng nhìn qua, cũng có thể nhìn thấu tâm tư của nàng.
“Cô không thoải mái à?” Xem Trì Gia phản ứng mất tự nhiên, Cảnh Nhuế biết rõ còn cố hỏi.
“Không có.”
Cảnh Nhuế còn nhìn chằm chằm mặt Trì Gia, “Mặt đỏ như vậy...”
“...”
Bình tĩnh trong chốc lát, Trì Gia giả vờ khinh thường, cười nói, “Vừa tan làm là chạy tới, có hơi nóng.”
Cảnh Nhuế câu môi cười cười với Trì Gia, “Tôi rót cho cô chén nước.”
Trì Gia không nói, nàng muốn biết hôm nay họ Cảnh có phải cố ý mặc thành như vậy hay không, trước kia tới, Cảnh tiểu thư không có ăn mặc “dụ hoặc” như vậy ở văn phòng quá.
Nói thật, có ai sẽ ăn mặc như như vậy mà làm việc ở văn phòng không?.