Tác giả: Thanh Thang Xuyến Hương Thái
"Chị uống rượu sao?" Ninh Thiển có thể nghe ra lúc Ôn Cận nói chuyện, mang theo men say.
Lại là chốc lát yên tĩnh.
Ôn Cận cũng ý thức được bản thân đường đột, "Xin lỗi, muộn như vậy còn quấy rối em, không có gì chuyện..."
Ngữ khí uể oải, bất đắc dĩ, cô nhất định tâm tình không tốt.
"Chị ở đâu? Tôi lập tức tới ngay." Ninh Thiển lo lắng hỏi, một câu nói "Có thể đến đây với tôi không?" của Ôn Cận, coi như giờ khắc này nàng ở cách xa ngàn vạn dặm, cũng phải chạy đến ngay.
Ôn Cận do dự, nhưng vẫn nói ra địa điểm của mình. Cô không có bạn bè nào để thổ lộ nỗi lòng, trong lòng chất chứa u uất, cũng không biết giải bày cùng ai. Ninh Thiển, là người bạn duy nhất mà cô nghĩ tới vào lúc này.
Cảnh Nhuế một mình uống xong một ly rượu, mới nhìn thấy Ninh Thiển vội vàng trở về.
Ninh Thiển cầm lấy túi, "Mình phải đi trước, cô ấy gọi điện thoại cho mình, hình như tâm tình không tốt, mình phải đến bên cổ."
"Cậu là lốp dự phòng cũng thật có trách nhiệm ha."
Ninh Thiển trước khi rời đi còn không quên sửa chữa, "Chính xác là bạn gái, cảm ơn."
Cũng giống như Trì Gia, Cảnh Nhuế cũng quen uống rượu một mình.
Cảnh Nhuế thường xuyên nghe Ninh Thiển tán gẫu nhắc đến Ôn Cận, cô thật khâm phục Ninh Thiển, thầm mến nhiều năm như vậy không có kết quả, còn có thể duy trì phần nhiệt tình này, cam tâm tình nguyện yêu một tình yêu không hồi đáp.
Tuổi càng lớn, hình như càng ngày càng không hiểu được loại chấp nhất này.
Cảnh Nhuế không còn nhớ rõ bao lâu rồi mình không còn vì một ai đó thân cận mà sinh lòng vui mừng.
Tới gần nửa đêm, bầu không khí trong quán bar càng ngày càng sầm uất.
Lúc Cảnh Nhuế đứng dậy chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Trì Gia ngồi ở trên một cái ghế cao chân tại vị trí dễ thấy bên quầy bar, uống một ly rồi lại một ly rượu.
Cả đêm, Trì Gia đều là một mình.
Cảnh Nhuế không có đi về hướng lối ra, mà là đi đến chỗ Trì Gia.
Ngồi xuống bên cạnh Trì Gia , Cảnh Nhuế cũng kêu thêm 2 ly rượu.
"Một mình sao?" Cảnh Nhuế hướng Trì Gia nghiêng thân thể, chủ động mở lời.
Trong phòng quang ảnh lóa mắt, Trì Gia quay đầu lại nhìn, làm sao ở đâu cũng đều có cô ta vậy?
Trì Gia nghiêng đầu đi không để ý tới, tiếp tục một mình uống rượu.
Cảnh Nhuế mang theo men say, nhìn Trì Gia vài lần. Nàng kẹp tóc lại sau tai, lộ ra gò má và xương hàm tinh xảo, ngửa đầu uống rượu, khóe miệng tràn ra một giọt rượu chảy dài xuống cần cổ trắng nõn, thon dài. Cảnh Nhuế ánh mắt lơ đãng quét qua, từ đối phương xương quai xanh đến một màn kia như ẩn như hiện địa phương.
Trì Gia một hơi uống cạn ly rượu, mặt đỏ lên, nàng lung tung cạ cạ cái cổ, xoay người lại dùng tay chống đỡ đầu, nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế, còn học ngữ khí của Cảnh Nhuế , "Cô nhìn tôi vậy đủ chưa?"
Ánh mắt Cảnh Nhuế không né tránh, dùng hành vi nói cho nàng biết: Chưa nhìn đủ.
"Cô nhìn chằm chằm tôi như vậy, sẽ khiến tôi hiểu lầm." Trì Gia lại kề sát vào Cảnh Nhuế thêm chút nữa, nhìn sâu vào mắt cô, phần môi tỏa ra mùi rượu tinh khiết, "Cô thích nữ nhân..."
Trì Gia học Cảnh Nhuế nói xong những câu này, làm ra một mặt ghét bỏ, trên người đều nổi lên một lớp da gà. Nàng không khỏi cảm khái, trên thế giới này tại sao có thể có một ả hồ ly tinh tự luyến như vậy.
Cảnh Nhuế lúc này đã hiểu, Trì Gia là đang cố ý học cô nói chuyện.
Không mở miệng, Trì tiểu thư khi uống rượu, chính là so với bình thường đáng yêu hơn nhiều.
Ngay lúc Trì Gia chuẩn bị thu thân thể về, eo đột nhiên bị người ta kéo.
Không ai khác, là Cảnh Nhuế ôm nàng.
Mà bây giờ, nàng cùng Cảnh Nhuế thân thể hầu như dính vào nhau, chóp mũi tựa hồ chạm qua nhau.
Thậm chí có thể cảm giác được khí tức ấm áp của đối phương, đều mang theo hương tửu nhàn nhạt.
"Nếu như không phải hiểu lầm thì sao?" Cảnh Nhuế chạm vào chóp mũi Trì Gia.
Nghe đến đây, Trì Gia tự nhiên tỉnh lại liền.
Hoàn cảnh quá ầm ĩ, Trì Gia không nghe rõ Cảnh Nhuế nói gì, chỉ là các nàng hiện ở nơi này tư thế ám muội như vậy, khiến cho mặt nàng càng ngày càng nóng bỏng. Mặt đỏ tim đập, không thể khống chế.
Hai giây qua đi.
"Tẻ nhạt..." Trì Gia quay đầu, đẩy Cảnh Nhuế một cái, uống một hớp rượu hạ nhiệt độ.
Sau khi Cảnh Nhuế buông Trì Gia ra, nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của nàng, khóe môi không giấu nổi nụ cười.
Nhìn thấy Cảnh Nhuế trên mặt lộ ra nụ cười chiến thắng, Trì Gia cảm giác mình bại rồi, vừa để cho cô ta đùa giỡn mình! Hơn nữa còn có vẻ như rất hưởng thụ cảm giác bị đùa giỡn!
Đối diện với họ Cảnh này, bỗng nhiên Trì Gia phát hiện mình không thể nào chiếm thế thượng phong.
Một ly rượu còn chưa đủ hạ nhiệt độ, lại uống thêm một ly.
Cảnh Nhuế đẩy một ly rượu qua cho Trì Gia, "Mời cô uống."
Trì Gia không muốn để ý đến cô, lườm một cái, vẫn là uống của mình.
Cảnh Nhuế cũng tự uống rượu của mình, cô mím môi, vừa nãy cô suýt chút nữa đã hôn nàng.
Ròng rã nửa giờ, các nàng ai cũng không nói chuyện.
Vai sóng vai ngồi chung một chỗ, lẳng lặng trầm mình vào men say.
Trì Gia có lúc cũng liếc Cảnh Nhuế một chút, cái cảm giác này thật tốt, tuy rằng không nói lời nào, tựa hồ cảm giác giống như có người bồi tiếp, không có cô đơn.
Ngồi cũng lâu rồi, Trì Gia đứng dậy, gia nhập đội ngũ quần ma loạn vũ. (mấy thanh niên nhảy nhót uốn éo ấy mà :v)
Cảnh Nhuế dựa vào quầy bar, nhìn nàng, vừa uống rượu vừa cười. Đến lúc nhìn thấy một người nam nhân đều là có ý thức trên người Trì Gia động tay động chân. Cảnh Nhuế nhíu mày lại, chen qua đám người, đi tới...
Trì Gia cũng ý thức được đối phương mưu đồ gây rối, phản cảm đẩy một cái, khả năng động tác này xem ra có chút giống dục cự còn nghênh, nam nhân kia dĩ nhiên trực tiếp bắt đầu muốn ôm nàng.
Thời khắc mấu chốt, Cảnh Nhuế nắm lấy tay Trì Gia, một cái kéo qua, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam nhân. Đối phương cũng là thấy Trì Gia hình như uống say rồi nên mới giở trò hèn mọn, xem tình hình này, không thể làm gì khác hơn là thu liễm.
Cảnh Nhuế lôi Trì Gia trong đám người đi ra.
"Cô làm gì a..." Trì Gia tránh ra Cảnh Nhuế tay.
Cảnh Nhuế bễ nghễ, "Tửu lượng kém như vậy, mà còn dám uống nhiều?"
Trì Gia không phục, tuy rằng lòng bàn chân đều có chút phiêu, nhưng trong lòng nàng nắm chắc, cũng không phải lần đầu tiên đi xập xình, "Tửu lượng của tôi rất tốt, cô không tin, chúng ta tiếp tục uống..."
"Cô say rồi."
"Tôi không có say!" Trì Gia kiên cường hướng Cảnh Nhuế nói một câu, hơi mệt chút cũng là thật, đặc biệt là còn đi giày cao gót mệt mỏi quá, Trì Gia híp híp mắt, tiếng trầm hờn dỗi đem cái trán kề sát lên vai Cảnh Nhuế, còn xoa xoa, "Chỉ là có chút choáng váng đầu óc."
Cảnh Nhuế bất đắc dĩ, vẫn là đỡ lấy thân thể Trì Gia.
Nếu như không phải đêm nay uống rượu, hai người bọn họ không thể hài hòa như vậy.
Ra khỏi quán bar, Cảnh Nhuế bắt một chiếc xe, Trì Gia lời thề son sắt nói mình có thể trở lại, một chút cũng không say, rất thanh tỉnh, còn muốn đọc bảng cửu chương cho cô nghe.
Cảnh Nhuế một mặt ghét bỏ, nhưng cuối cùng vẫn là cùng với Trì Gia lên xe. Cô phát hiện, mỗi lần gặp gỡ Trì tiểu thư này, đều là một đống chuyện hư hỏng.
Chỗ ngồi phía sau xe taxi, ngoài cửa sổ gió đêm mát mẻ thổi tới, xe có hơi lắc.
Hiện tại đã là sau nửa đêm, ủ rũ kéo tới.
Trì Gia híp mắt, thời gian dài chen chúc trên xe công cộng, Trì Gia đã luyện thành bản lĩnh ngồi ngủ. Lệch đi, đầu liền thuận thế dựa vào vai người bên cạnh.
Cảnh Nhuế nghiêng đầu nhìn một chút, Trì Gia còn rất không khách khí dùng hai tay ôm lấy cánh tay của mình.
Mặt khác, tướng ngủ cực tệ.
Tiếp đó, chuyện càng lúng túng đã xảy ra.
Trì Gia ôm cánh tay Cảnh Nhuế, nỉ non một đường:
"Hồ ly tinh... Dung mạo xinh đẹp có gì ghê gớm a..."
Cảnh Nhuế còn không biết Trì Gia nói tới ai, cho nên không phản ứng.
Ngay sau đó, Trì Gia: "Cảnh Nhuế ngươi hồ ly tinh, hồ ly tinh chuyên cướp nam nhân của người khác..."
Cảnh Nhuế: "..."
"... Có mấy đồng tiền dơ bẩn thì ghê gớm ha... dám dằn vặt tôi... Tôi không làm... Không phải chỉ là kẻ xào rau sao... Bản thân không hiểu cũng không cần giả vờ..."
"... Còn muốn đổi... Tôi không thay đổi... Tôi không muốn đổi... Cái gì... Lại muốn làm lại... Cô đừng làm tôi sợ... Tôi biết sai rồi... Đều nghe ngài. . . Ngài nói đều đúng. . . Không muốn trả tiền cho tôi... Lắc tôi đi..."
Trì Gia mơ ngủ gặp ác mộng, trong mộng đều là Cảnh Nhuế, cướp bạn trai nàng, ngày đêm bắt nàng sửa bản thảo.
Gần 20' đường xe, Cảnh Nhuế nghe thấy Trì Gia mắng bản thân mười phút, trong đó "Hồ ly tinh" xuất hiện tần suất cao tới ba mươi mấy lần.
Ngay ở lúc Trì Gia còn đang ôm dính trên người Cảnh Nhuế, Cảnh Nhuế mặt lạnh, rút tay ra, còn dời đi thân thể, Trì Gia một đầu ngã chổng vó, lúc này mới tỉnh. (cỡ tui là tui đạp thẳng xuống xe)
"Đến rồi."
"Ò." Trì Gia xoa xoa đầu, mặc kệ thế nào, nàng xuống xe trước rồi đối với Cảnh Nhuế nói câu "Cảm tạ" .
Thì ra, xe đang chạy trên đường cái không người.
Cảnh Nhuế huýt gió, nhớ tới Trì Gia lúc nãy liên tiếp xin tha thứ, nở nụ cười.
Trì Gia buổi tối lại nằm mơ thấy ác mộng tương tự.
Mơ tới thật vất vả thông qua phương án, Cảnh Nhuế lại bắt nàng đổi, sửa lại mấy trăm lần vẫn là không thông qua. Cuối cùng 40% hoa hồng đều trôi theo nước.
Sáng sớm hôm sau, Trì Gia từ trong mộng thức tỉnh.
Quả nhiên trong mơ gặp Cảnh Nhuế, đều là ác mộng.
Trì Gia lau vệt mồ hôi, sợ chuyện không đâu một hồi, cũng còn tốt chỉ là nằm mơ thôi, mấy ngày trước phương án đã thông qua, sẽ chờ ký hợp đồng trang trí chính thức.
Bấy giờ, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên: "Không trải qua mưa gió, làm sao thấy cầu vồng, không người nào có thể tùy tùy tiện tiện thành công..."
Trì Gia theo thói quen hãi hùng khiếp vía một cái.
Tiếng chuông động lòng người này...
Ngoại trừ Cảnh Nhuế còn có thể là ai.
"Cô Cảnh." Trì Gia tiên phát chế nhân, "Hợp đồng tôi đã chuẩn bị xong, ngài khi nào có thời gian thì đến đây kí?"
"Chuyện hợp đồng không vội." Cảnh Nhuế không nhanh không chậm nói, mặt mỉm cười, "Có thời gian cô đến chỗ của tôi một chuyến, chúng ta lại thảo luận một chút vấn đề phương án sửa chữa."
Lúc Cảnh Nhuế nói phương án sửa chữa, đặc biệt nhấn mạnh.
Lại muốn đổi, ác mộng trở thành sự thật.
Trì Gia không nhịn được gầm thét, "Cô! Cô không phải nói không còn vấn đề sao?!"
Coi như không mặt đối mặt nói chuyện, Cảnh Nhuế cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của Trì Gia.
"Đó là ngày hôm qua, " Cảnh Nhuế thản nhiên nói, "Hôm nay, tôi đột nhiên cảm thấy cũng không có thiếu vấn đề. Cô đêm nay đến đây một chuyến, Trì tiểu thư, chúng ta hảo hảo tâm sự."