- Trang chủ
- Cấm Đình
- Chương 206: 206: Chiêu Nghi
Tác giả: Lưu Diễn Trường Ngưng
Hôm nay Võ Chiếu không mặc triều phục, nhưng mặc dù chỉ mặc thường phục, khi nàng chống phượng trượng bước vào Vạn Tượng Thần Cung, khí độ bức người vẫn làm những thần tử trên triều không tự chủ được run rẩy trong lòng.
Bùi thị tiến lên muốn đỡ Võ Chiếu, Võ Chiếu quay đầu lại nói: “Chiếu cố Trường An cùng Sùng Mậu, ai gia làm xong chính sự sẽ tới.”
“Vâng.” Bùi thị lĩnh mệnh lui ra.
Chúng thần lúc này mới phát hiện, có hai cái đầu nhỏ ló ra ở cửa đại điện, đúng là công chúa Trường An cùng thái tử Sùng Mậu.
Thái Bình bước nhanh đến đón, Võ Chiếu tránh tay nàng, ánh mắt già nua nhìn lướt qua chúng thần, trầm giọng hỏi: “Ai ra chủ ý lập Hậu cho hoàng đế?”
Lý Hiển nghe được kinh hãi, thầm nghĩ hôm nay nhất định là đã chọc phải đại họa, vô cùng hoảng loạn quỳ đến dưới chân mẫu thân, cầu xin: “Thần ngu dốt, góp lời lung tung, xin mẫu hoàng thứ tội.”
Loại chuyện hoang đường này, xác thật chỉ có Lý Hiển làm được.
Võ Chiếu cố nén tức giận, lạnh lùng mắng Thái Bình, “Hoàng đế đã từng nhậm chức Lễ Bộ, mấy năm nay đọc lễ chế đều là phí công à?”
Thái Bình chột dạ, khom người nói: “Mẫu hoàng giáo huấn rất đúng.”
“Các ngươi là thần tử của Đại Đường, vậy mà lại tùy ý Thiên Tử hồ nháo, chuyện lập Hậu không phải trò đùa, các ngươi không sợ đời sau lấy việc này chê cười các ngươi?!” Võ Chiếu hiển nhiên đã nổi giận, vừa dứt lời liền dộng phượng trượng trong tay xuống đất một cái thật mạnh.
Thanh âm trầm đục, chấn động đến các triều thần im như ve sầu ngày Đông.
“Uyển Nhi.” Tầm mắt của Võ Chiếu cuối cùng dừng ở trên người Uyển Nhi, đáy mắt hiện lên một mạt thất vọng, “Ai gia lưu ngươi lại hầu hạ hoàng đế, ngươi hầu hạ như vậy sao?”
Thượng Quan Uyển Nhi năm đó vì Thái Bình, có thể lấy cái chết ra khuyên nhủ đã đi đâu rồi?
Uyển Nhi hổ thẹn, không dám ngẩng đầu, giọng khàn đặc: “Thần biết sai, xin Thái Thượng Hoàng trách phạt.”
Ánh mắt Võ Chiếu thâm trầm, bỗng nhiên trầm mặc không nói.
Tim chúng thần đập cuồng loạn, không biết hôm nay lâm triều phải như thế nào mới kết thúc?
“Ai gia còn chưa chết, chuyện hậu cung nên để ai gia ra quyết định, các khanh có nghĩ như vậy không?” Thật lâu sau, Võ Chiếu rốt cuộc đã mở miệng, hỏi lại văn võ bá quan.
Võ Sùng Huấn giành trước tán thành, “Lời của Thái Thượng Hoàng rất đúng.”
“Các ngươi thì sao?” Võ Chiếu hiển nhiên bất mãn khi chỉ có một thanh âm đồng tình.
Địch Nhân Kiệt nhẹ thở ra một hơi, dẫn đầu tán thành, “Tự nhiên như thế.”
Nghe thấy Địch Nhân Kiệt đã mở miệng, bách quan cũng tán thành theo.
Thái Bình nghe mỗi một tiếng, đều cảm thấy tim lạnh đi một phân, việc này kinh động a nương ra mặt, chỉ sợ về sau lập Hậu càng khó.
Nàng không khỏi ảm đạm, chợt thấy Võ Chiếu nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén, Thái Bình vội vàng thu lại tâm thần, rũ mi cung kính trả lời: “Con đều nghe mẫu hoàng.”
“Ngẩng đầu.” Võ Chiếu không vui khi thấy Thái Bình như vậy.
Thái Bình chỉ phải ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của Võ Chiếu.
Ánh mắt của Võ Chiếu rất sắc, dường như muốn dùng một đao chém mở tất cả những gì Thái Bình che giấu, “Hoàng đế nhất định muốn Uyển Nhi xử lý hậu cung sao?”
Thái Bình ngẩn ra một chút.
Võ Chiếu hỏi lại, “Nàng ấy chính là Thượng Quan Uyển Nhi đứng dưới Ứng Thiên Môn chỉ điểm văn chương cho sĩ tử trong thiên hạ.
Ngươi thật sự nghĩ kỹ chưa?”
Thái Bình giống như được xối một vò rượu lên đầu, tức khắc hiểu ra lý do thực sự khiến a nương tức giận.
Bách quan vểnh lỗ tai lên nghe được những lời này, lông tơ không khỏi dựng lên, nếu như thật sự để Thượng Quan Uyển Nhi vào triều làm quan, đó mới là làm trái quy chế.
Trong lòng Thái Bình chua xót, nếu Uyển Nhi lấy thân phận ngũ phẩm nội xá nhân tiếp tục tham gia chính sự, sớm hay muộn cũng sẽ bị đám thần tử công kích tập thể.
Để Uyển Nhi biến từ sáng thành tối, mượn danh xử lý hậu cung, phụ tá chính sự mới là sự thật, đây là quyền lợi mà Thái Bình có thể tranh thủ cho Uyển Nhi, cũng là tâm nguyện của Thái Bình.
Nàng muốn Uyển Nhi trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của nàng.
Năm đó không có cách nào nói những lời này ra khỏi miệng, hiện giờ nàng đã là Thiên Tử, nàng có năng lực bảo vệ cho Uyển Nhi, nàng cần phải mở miệng nói ra chuyện nàng muốn, “Con nghĩ kỹ rồi.”
Thân thể Uyển Nhi khẽ run, không nghĩ tới Thái Bình dám nói ra những lời này trước cái nhìn chằm chằm của đám đông.
Ánh mắt Võ Chiếu dâng lên ánh sáng phức tạp, “Quả thật đã trưởng thành.” Ngữ khí lạnh lẽo, làm người khác nghe xong phải run sợ.
Thái Bình khom người nhất bái, “Con cần một người có thể tin tưởng, giúp con xử lý hậu cung.” Nói xong, Thái Bình vô cùng kiên định mà ngẩng đầu lên, “Không phải Thượng Quan Uyển Nhi thì không được.”
“Giỏi, thật sự rất giỏi!” Võ Chiếu cười lạnh, ánh mắt lại hướng về phía Uyển Nhi.
Mọi người nhất thời không biết, những lời này đến tột cùng là nói Thái Bình, hay là nói Uyển Nhi.
Thái Bình từ nhỏ đã thân thiết với Uyển Nhi, cái gọi là “tin tưởng”, xác thật là như thế.
“Truyền lệnh chỉ của ai gia.” Võ Chiếu quay người đi, không nhìn Thái Bình cùng Uyển Nhi, “Sắc lập Thượng Quan Uyển Nhi là Chiêu Nghi, trước khi Hoàng Phu chưa lập, thay Hoàng Phu tạm thời quản lý lục cung.” Nàng dự đoán được những thần tử đó tất nhiên sẽ không lập tức lãnh chỉ, liền hướng đầu mâu về phía Thái Bình, “Hoàng đế không phục lệnh chỉ của ai gia sao?”
Thái Bình không thể lập Hậu, chỉ có thể sắc lập Hoàng Phu, đây là một lưỡi đao sắc bén mà Võ Chiếu giúp Thái Bình treo trong tim chúng thần, cũng là cách đế vương khống chế và cân bằng quyền mưu; chính miệng Võ Chiếu sắc lập Chiêu Nghi, tương đương giúp Thái Bình gánh bêu danh, nàng phải để người trong thiên hạ triều bái một quân vương sạch sẽ.
Đối với chúng thần mà nói, kết quả như vậy, cho dù không phục thì có thể như thế nào?
Thái Bình hít sâu một hơi, chắp tay nhất bái với Võ Chiếu, “Con lãnh chỉ.”
Thiên Tử cũng đã lãnh chỉ, chúng thần làm sao dám không tuân lời? Vì thế, chúng thần quỳ lạy, cả điện lãnh chỉ.
“Hoàng đế thượng triều, còn Chiêu Nghi……”
“Thiếp tự nhiên hồi hậu cung.”
Uyển Nhi chỉ có thể thuận theo lời Võ Chiếu, lễ bái với Võ Chiếu xong, lại nhất bái với Thái Bình, lúc này mới cúi đầu đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi Vạn Tượng Thần Cung.
Nào biết Võ Chiếu vươn tay với nàng, “Đỡ ai gia về Thượng Dương Cung trước đã.”
Uyển Nhi cung kính đỡ Võ Chiếu, cẩn thận đỡ nàng đi ra khỏi Vạn Tượng Thần Cung, không dám nhiều lời một câu.
Thái Bình cung tiễn Võ Chiếu đi xa, chỉ cảm thấy thấp thỏm bất an.
A nương sắc lập Chiêu Nghi trước mặt chúng thần, Thái Bình chắc chắn a nương sẽ không làm khó Uyển Nhi quá mức, nhưng Uyển Nhi theo nàng về Thượng Dương Cung, nói không lo lắng một chút nào, đều là nói dối.
Uyển Nhi đỡ Võ Chiếu đi xuống cung giai, phượng liễn của Võ Chiếu ngừng ở dưới cung giai, nàng lại không vội lên liễn hồi cung, ra hiệu cho Bùi thị mang hai tôn nhi hồi cung trước.
“Bồi ai gia đi một đoạn.” Ngữ khí của Võ Chiếu bình tĩnh, làm người khác không đoán được tâm tư.
Uyển Nhi lãnh chỉ, “Vâng.” Nàng đỡ Võ Chiếu chậm rãi đi dọc theo tường cung, cuối tháng Chín, hương hoa quế nồng đậm, gió Thu thổi tới, mang theo mùi hương leo qua tường cung, mùi thơm nức mũi.
Võ Chiếu đột nhiên ngừng lại, phất tay cho các cung nhân đi theo lui lại phía sau.
Các cung nhân biết điều lui đến cách xa hơn mười bước, an tĩnh chờ đợi.
Võ Chiếu nhìn dọc theo tường cung về phía bầu trời, “Ngươi cam tâm cả đời bị trói buộc trong Cấm Đình sao?”
Uyển Nhi nghiêm túc đáp: “Tất nhiên không cam lòng.”
Thần sắc của Võ Chiếu cuối cùng đã có một tia ấm áp, “Lần này vì sao không can gián?”
“Bệ hạ vừa mới đăng cơ, mọi việc phức tạp, thiếp lo lắng cho thân thể của bệ hạ.” Uyển Nhi nói thật lòng, “Chỉ cần có thể giúp đỡ bệ hạ, cho dù chỉ là một nô tỳ nhỏ nhoi, thiếp cũng nguyện ý.”
“Ngươi nên giúp nàng, nhưng không thể lấy thân phận Hoàng Hậu.” Trong lòng Võ Chiếu hiểu rõ ràng, “Thái Bình chỉ biết bảo vệ ngươi chu toàn, nhưng đã quên nàng là quân vương, quân vương kỵ nhất là thất đức.
Nhất thời lập Hậu nhìn thì gió êm sóng lặng, nhưng làm Hậu một đời chính là sai lầm rất lớn.” Nàng quay đầu nhìn Uyển Nhi, “Thông tuệ như ngươi, không hiểu lợi và hại trong chuyện này sao?”
“Thiếp biết, một khi lập Hậu, tương đương chặt đứt khả năng bệ hạ lập Hoàng Phu.” Sao Uyển Nhi có thể không hiểu những điều này, “Vừa đúng với ý muốn của những người đó.”
Võ Chiếu nhíu mày.
“Nếu biết, vì sao còn theo Thái Bình cùng hồ nháo?”
“Nếu là Hoàng Hậu, chuyện có thể làm cho nữ tử trong thiên hạ sẽ nhiều thêm một chút.” Uyển Nhi chân thành đáp, “Tuổi thọ của thiếp có hạn, kỳ thật không thể làm Hoàng Hậu của bệ hạ cả đời, cho nên hiện nay có thể vì bệ hạ làm nhiều một chuyện, thiếp sẽ tận lực làm thêm một chuyện.”
Ánh mắt Võ Chiếu ảm đạm, “Thái y nói như thế nào?”
Uyển Nhi mỉm cười, “Số tuổi thọ do trời định, cuối cùng cũng sẽ đến thời điểm không còn cách nào xoay chuyển trời đất.”
Nỗi lòng Võ Chiếu phức tạp, sau một lúc lâu mới hỏi: “Thái Bình biết không?”
“Không biết.” Đối với Uyển Nhi mà nói, một đời này có thể cùng Thái Bình đi đoạn đường này, đã là trời xanh chiếu cố.
Chỉ là, nàng cũng chỉ là một cô nương bình thường, một ngày trôi qua, luyến tiếc của nàng lại đậm thêm một phân.
Nếu thật sự đến một ngày phải ly biệt, nàng không biết nàng có thể nhịn được nước mắt, có thể mỉm cười khuyên nhủ Thái Bình làm quân vương thật tốt, thực hiện khát vọng của nàng hay không.
Mới đầu Võ Chiếu tức giận, là bởi vì Uyển Nhi vậy mà không màng đại cục hồ nháo theo Thái Bình, nhưng nghe thấy những lời này của Uyển Nhi, phỏng đoán của nhiều năm trước lại lần nữa hiện lên trong lòng.
“Ngươi cùng Thái Bình……”
“Trước khi thiếp dầu hết đèn tắt, sẽ tự mình viết thư kể tội, trả cho bệ hạ một thanh danh trong sạch.”
Uyển Nhi đoán được Võ Chiếu muốn hỏi cái gì, nàng cố ý tránh lời của Võ Chiếu, giống như đã đáp, lại giống như không trả lời gì cả, “Tuyệt đối không sẽ để đời sau phê bình bệ hạ ô danh hai nữ tử thành duyệt.”
Võ Chiếu không thể không thừa nhận, từ đầu đến cuối Uyển Nhi đều người hiểu đúng mực nhất.
Tình cảm giữa Uyển Nhi cùng Thái Bình rốt cuộc là gì? Võ Chiếu bỗng nhiên nhìn không thấu.
Nói là quân thần, lại càng thân mật hơn so với quân thần.
Nói là tri kỷ, ràng buộc lại càng bền chặt hơn so với tri kỷ.
Nói là tình nhân, mỗi lần hai người ngưng mắt nhìn nhau, ánh mắt chân thành, nhưng không mang theo nửa phần dục vọng.
“Vẫn là sĩ vi tri kỷ giả tử?” Võ Chiếu nghiêm túc hỏi.
Uyển Nhi gật đầu, đi đến giờ này ngày này, nàng xác thật không còn cảm thấy chuyện gì đáng sợ, “Bệ hạ với thiếp mà nói, không chỉ là tri kỷ, mà còn là trăng sáng trên trời.”
Thái Bình, là bạch nguyệt quang mà nàng đời đời kiếp kiếp nhón chân mong chờ, dùng mạng để bảo hộ.
Võ Chiếu như đang suy tư gì, có một chút nàng nghe hiểu, nếu Thái Bình gặp nạn, Uyển Nhi nhất định là người đầu tiên tiến lên bảo vệ Thái Bình.
Chúng sinh có tướng số, cũng có nhân duyên.
Tình cảm thế tục, sao có thể dùng hai “Tâm duyệt” đơn giản để hình dung?
Như nàng cùng Trĩ Nô, tương ái nửa đời, tương sát nửa đời, là người trong lòng, cũng là người đánh cờ, là phu thê, cũng là quân thần.
Võ Chiếu vốn không phải phàm phu tục tử, một đời này xem hết chìm nổi của giang sơn, lại đắm trong Phật pháp nhiều năm, sát khí vẫn còn, nhưng đã không còn sự tàn nhẫn của những năm đó nữa.
“Nếu Thái Bình là hoàng tử, lập ngươi làm Hậu cũng không phải không thể.” Cuối cùng Võ Chiếu đã cười, nói đùa một câu.
Uyển Nhi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Bệ hạ nên là nữ tử, để người trong thiên hạ nhìn thấy, ai nói nữ tử quân lâm thiên hạ không bằng nam tử? Ngày nào đó lưu danh sử sách, hậu nhân chắc chắn thán phục bệ hạ cai trị thịnh thế.”
Võ Chiếu thích những lời này của Uyển Nhi, “Nhanh mồm dẻo miệng.” Hơi dừng lại, Võ Chiếu ý vị sâu xa hỏi, “Nhưng sẽ tiếc nuối vì không thể làm Hoàng Hậu Đại Đường?”
Trong lòng Uyển Nhi hiểu rõ mà không nói ra, “Người bảo hộ bệ hạ, sao thiếp lại tiếc nuối? Ngược lại, thiếp nên cảm kích người.”
“Ồ?”
“Chiêu Nghi đã là đừng đầu chín hàng phi tần, vào thời Tây Hán, ngang với Thừa Tướng.”
Uyển Nhi thành tâm thành ý cúi đầu hành lễ với Võ Chiếu, “Thiếp sẽ nhớ rõ lời nhắc nhở của người, cả cuộc này của thiếp, phụ tá bệ hạ lưu danh sử sách.”
Lúc đó, gió thổi qua cây quế, một vài cánh hoa bay xuống từ đầu tường, dừng trên vai Uyển Nhi.
Võ Chiếu phất cánh hoa rơi trên vai cho Uyển Nhi, thuận thế đặt tay lên vai nàng, nắm thật chặt, cũng không nói gì.
Uyển Nhi khom lưng một chút, “Vâng.”.