- Trang chủ
- [Bách Hợp/GL] Hiệp Khách Hành
- Chương 6: 6: Chuyện Cũ
Tác giả: Đa Cật Khoái Trường (Ăn Nhiều Mau Lớn)
Cửu Chuyển Long Đan?
Không đúng, không đúng, Cửu Chuyển Long Đan đã được luyện ít nhất từ mười năm nay rồi.
Hơn nữa, tổ tiên của Phương gia vốn là ngự y trong triều.
Trong mười lăm năm loạn lạc, thiên hạ chia cắt, lúc đó Phương gia đã đến núi Hạc Minh ở phía Tây Nam mà khai sơn lập phủ.
Tần Cô Đồng suy đi nghĩ lại, nhưng chẳng có chút manh mối nào.
Nửa đêm, nàng dứt khoát thức dậy và đọc sách đến canh ba1.
Khi những con gà rừng đã gáy ở bên ngoài, nàng mới mơ mơ màng màng đi ngủ.
Sau khi luyện công vào buổi sáng, a bà đưa cơm hàng ngày đi tới.
Tần Cô Đồng mở miệng muốn hỏi, nhưng lời vừa đến bên miệng đã thu hồi.
A bà sống ở Phương gia đã lâu, so với người bình thường hẳn phải biết nhiều hơn.
Tần Cô Đồng cũng rất quen thuộc với a bà, nhưng bỗng nhiên lại nói những chuyện trước đây không hề nhắc tới, sẽ khiến người khác nghi ngờ.
"A bà, mấy ngày nay thân thể Triệu ca thế nào rồi?" Triệu ca là con trai út của a bà, sức khỏe yếu, quanh năm phải uống thuốc.
Trước kia, Triệu ca từng phải uống 8 xu tiền thuốc mỗi ngày, may mắn là Phương lão gia thương hạ nhân miễn cho không ít, nhưng bây giờ...!A bà cảm thấy đau xót trong lòng: "Ôi, cách đây vài ngày nó lại bị té ngã gãy chân."
A bà đem cơm hôm nay ra và bỏ bát đũa của ngày hôm qua vào giỏ.
Sau đó, tiến vào sương phòng nhỏ, thu dọn quần áo bẩn của Tần Cô Đồng.
Tần Cô Đồng trong lúc ăn cháo vẫn đang nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Tần tiểu thư có ở đây không?"
Tần Cô Đồng nghe tiếng biết là Hà Hề, người của Nhị tiểu thư, vội vàng đi ra ngoài: "Sáng nay mặt trời chói lọi, quả nhiên có khách quý đến."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Hề đỏ lên, hạ thấp người vấn an2, dáng vẻ lịch sự tao nhã: "Tần tiểu thư lại trêu ta."
2.
Vạn phúc: Là một phương thức chào hỏi của phụ nữ thời xưa, bắt đầu thịnh hành từ thời Đại Tống.
Phụ nữ thời xưa thường nói "Vạn phúc" vấn an, đồng thời hai tay đặt chồng lên nhau ở trước bụng, đầu gối hơi khom lại để hành lễ.
Tần Cô Đồng nhường qua một bên: "Hà Hề chớ đa lễ, vào trong nói chuyện."
Hà Hề cười nhẹ: "Nhị tiểu thư mời Tần tiểu thư thực hiện hiệp ước cũ, hẹn gặp ở sân luyện võ nhỏ sau giờ ngọ3.
Bây giờ Hà Hề phải trở về báo cáo, ngày sau nhất định đến chơi, mong là không quấy rầy người."
Vốn là Tần Cô Đồng còn hối hận vì hành vi lỗ mãng của mình ngày hôm qua, hiện tại nhớ lại vẫn còn nợ Phương Vị Ngai một trận luận võ.
Trong lòng thở dài, gật gật đầu và nhìn Hà Hề rời đi.
"Chao ôi, phượng hoàng rơi lông không bằng gà." A bà ôm quần áo đi ra, vừa thở dài vừa nhìn theo bóng lưng của Hà Hề.
Trái tim của Tần Cô Đồng lệch một nhịp, thuận miệng nói: "Thế gian không thể đoán trước được, mười năm ở Hà Đông, mười năm ở Hà Tây."
"Đúng vậy." A bà cảm thán một câu.
Tần Cô Đồng thấy a bà không nói thêm gì nữa, đột nhiên thông sốt mà cất một câu: "Con nghe nói vốn là có hứa gã từ trước, không biết..." Vừa nói chuyện vừa lén quan sát lão phụ nhân.
A bà nhíu mày, suy tư nói: "Hứa gã từ trước? Ta chưa từng nghe qua."
Tần Cô Đồng cầm bát đũa lên, làm bộ như không có hứng thú gì đặc biệt: "A bà nghỉ ngơi một lát, đợi con ăn xong rồi đưa cho người mang đi."
Lão phụ nhân cũng vui vẻ ở chỗ này chờ, trở về cũng phải đi làm việc.
Xoay người đi lấy ghế đẩu nhỏ ở trong góc, Tần Cô Đồng nhân cơ hội vào phòng lấy ra một cái hũ nhỏ: "A bà, đây là hạt dưa xanh mà lần trước Nhị tiểu thư thưởng cho con, con ăn không hết, người lấy ăn đi."
"Không được, không được." A bà vội vàng từ chối.
Tần Cô Đồng mở nắp và lấy ra một nắm hạt dưa xanh nhét vào tay a bà rồi đặt cái hũ xuống gần chân của lão phụ nhân, sau đó mới quay lại ngồi xuống chiếc bàn nhỏ mà húp cháo.
A bà cắn mấy hạt dưa liền cảm thấy ngồi ăn không thì có chút ngượng ngùng nên tìm chuyện để nói: "Tần cô nương, Lâm cô nương hứa gả cho nhà nào vậy?"
Tần Cô Đồng sửng sốt, trong lòng suy nghĩ không ngừng.
Nàng giả vờ nuốt một ngụm cháo, nói một cách mơ hồ: "Thực ra con không nhớ nghe ai nói, a bà cũng biết, con với những người ở tiền viện không quen thuộc lắm, nếu a bà không nói, con còn không biết nàng ấy họ Lâm."
"Ừ ừ." Trong lòng lão phụ nhân dâng lên mấy phần tự hào, "Chắc là nói hưu nói vượn thôi, cả nhà Lâm Huyện lệnh là người ở nơi khác, lúc ngài ấy mất thì Hà Hề so với con còn nhỏ hơn vài tuổi."
"Vậy là mười năm rồi"
"Không phải! Để ta tính xem, năm nay là năm Thân, năm Tuất con mới vào phủ, còn nàng...!phải là tám, chín năm rồi!" A bà nhả ra vỏ hạt dưa, nói chắc chắn: "Nàng vào phủ sau con một năm, cũng không ít!"
Chín năm, vậy chín năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Tần Cô Đồng đầu óc quay cuồng nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra, thuận miệng hỏi: "Tuy rằng hiện tại không có Hoàng đế, nhưng vợ con Huyện lệnh cũng là tiểu thư, sao lại đến phủ chúng ta làm nha hoàn?"
Lão phụ nhân vươn tay lấy một nắm hạt dưa xanh khác trong hũ, thở dài: "Nói ra thì thật thảm, đều là số mệnh cả!"
Tần Cô Đồng thấy a bà bắt đầu muốn kể chuyện và khẩu vị cũng tăng lên, trong lòng nàng vui như nở hoa, trên mặt tràn đầy vui mừng, khẩn trương giục: "A bà, mau kể, mau kể cho con nghe, chín năm trước đã xảy ra chuyện gì?"
A bà cắn một hạt dưa, nhổ vỏ ra, cười nói: "Năm đó hỗn loạn, cuộc sống không yên ổn, không riêng gì trong huyện, phủ của chúng ta cũng ồn ào.
Có người nói là ma quỷ lộng hành, có người nói là hung đồ vạn ác ở trong rừng, còn có người nói do bọn cướp sông cướp biển, phi, khi đó trong phủ của chúng ta...!Không ai biết chuyện gì đang xảy ra."
Thấy mình nói một tuồng không đầu không đuôi làm tăng sự hiếu kỳ của Tần Cô Đồng, lão phụ nhân mỉm cười: "Năm đó, trong huyện có người mất tích không rõ lý do và trong phủ cũng vậy.
Báo án, quan phủ tra, lão gia dẫn người đi tìm.
Về sau tìm thấy trong sơn cốc, toàn bộ đều đã chết, xác chồng chất giống như toà núi nhỏ.
Đây là một vụ án lớn nên đã làm kinh động đến phủ Quân Hãn.
Lâm Huyện lệnh không thể phá án, phía trên trách tội xuống, Lâm Huyện lệnh bị định tội.
Lão gia có lòng tốt nên mang Lâm tiểu thư về phủ.
Thật đáng tiếc, Lâm Huyện lệnh là một người tốt."
Tần Cô Đồng không ngờ Hà Hề lại có chuyện xưa như vậy, trong lòng có mấy phần đồng cảm.
Sau khi hàn huyên thêm vài câu với a bà, cũng không hỏi được gì, nàng nói: "Cũng phải nói là trong phủ của chúng ta không có ai sống lâu hơn a bà cả."
Lão phụ nhân trò chuyện vui vẻ, có một đống vỏ hạt dưa dưới chân: "Lớn tuổi cũng có, nhưng mà năm đó chết không ít, chao ôi, ban đầu cũng không có nhiều.
Bây giờ đều là những nha đầu, tiểu tử các con vào phủ."
Lão phụ nhân rời đi, Tần Cô Đồng không khỏi nhíu mày.
Buổi chiều, khi nàng đi vào sân luyện võ, Phương Vị Ngai và Hà Lệ đã ở đó.
Hai người đang đứng dưới ô nói chuyện không ngừng.
Lâm Hà Hề đứng ở một bên, thấy nàng đi tới, khẽ mỉm cười rồi hạ thấp người hành lễ.
Tần Cô Đồng suy nghĩ nàng ấy vốn là tiểu thư con nhà quan, nay lại cam tâm làm nô, trong lòng cảm thán, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng cùng thương tiếc.
Người luyện võ ánh mắt thâm thúy, nhưng ánh mắt này của nàng lại lộ ra vài phần thâm tình, Hà Hề nhìn thấy, khuôn mặt lại đỏ bừng.
Phương Vị Ngai nhìn nàng, nhịn không được trêu ghẹo một phen.
Cũng may hai người náo loạn đã thành quen, cũng không để ý gì nhiều.
Hôm qua, Tần Cô Đồng và Hà Lệ đã đấu với nhau, hôm nay chỉ khác là đấu trên võ đài.
Vỏ kiếm vừa nhấc lên, thanh trường kiếm đã bay ra, cổ tay Hà Lệ đưa lên bắt lấy, bảo kiếm thuận thế mà run lên như hoa kiếm.
Tần Cô Đồng cũng không yếu thế, nàng đưa tay ra sau lưng, vỗ lên vỏ kiếm, bạch quang loé lên.
Lưỡi kiếm sắc bén bay lên, ở trên không trung lượn mấy vòng giống như tuấn mã lao vụt trên đường, trong tích tắc đã ở trước mặt Hà Lệ.
Người trong nghề xem đạo hạnh, người thường xem náo nhiệt.
Mặc dù hai người này không phải khoa tay múa chân nhưng cũng là khéo léo phô trương.
Tần Cô Đồng nhìn thanh trường kiếm của Hà Lệ bay tới, nàng cầm hoành đao chặn lại rồi xoay một vòng, sau đó đẩy thanh kiếm lên lần nữa.
Phương Vị Ngai liên tục vỗ tay tán thưởng và đứng dậy khỏi ghế, hận không thể nhảy vào võ đài để tham gia chiến đấu.
Các tì nữ nô bộc hai bên cũng vỗ tay hoan hô làm tăng thêm sĩ khí.
Không khác gì đi xem gánh xiếc.
Chỉ có một người khác biệt là Lâm Hà Hề, trông vẫn duyên dáng và lãnh đạm như thường lệ.
Tay trái nàng ấy đang nắm chặt dây thắt lưng mới lộ ra chút căng thẳng.
Đương nhiên, trận đấu này không có gì nguy hiểm, chẳng qua là Tần Cô Đồng và Hà Lệ đang phô trương để mua vui cho Nhị tiểu thư mà thôi.
Chủ nhân vui vẻ, chuyện sau này đều tốt.
Phương Vị Ngai gọi người khiêng bàn tới, nô bọc cầm lọng dù che nắng, và nhóm tì nữ dâng lên những điểm tâm, trái cây và nước cam đã được chuẩn bị từ lâu.
Chủ tớ vui vẻ một hồi.
Bởi vì không ngủ trưa nên Phương Vị Ngai có chút mệt mỏi, Hà Lệ và Tần Cô Đồng có chuyện riêng nên nhân cơ hội này mà tản.
Sau khi tiễn Nhị tiểu thư và nô bộc bên cạnh, Hà Lệ cũng cáo từ, Tần Cô Đồng biết nàng ta sẽ lại đi điều tra, cũng không quan tâm đến.
"Hà Hề, đến đây." Tần Cô Đồng đem chén nước của mình uống cạn một hơi rồi rót một chén nước ô mai ướp lạnh khác đưa cho Hà Hề, "Đừng chê, uống một ít cho bớt nóng."
Thân phận của Lâm Hà Hề trong phủ xem như là quản sự của Vi Huân Uyển, uống một chén này không tính vượt quá lễ tiết.
Huống chi những nô bộc tì nữ khác đều bận việc riêng, cũng chưa từng chú ý.
Nàng nhìn chén sứ men xanh Tần Cô Đồng đưa qua mà trong lòng như nai tơ chạy loạn.
Nàng khẽ liếc nhìn rồi nhanh chóng hạ mắt xuống, dùng hai tay cầm lấy cái chén.
Tần Cô Đồng thấy nàng ấy chậm rãi uống xong, trong lòng hơi cao hứng.
Căn cốt của Lâm Hà Hề có vẻ yếu ớt hơn một chút so với những nữ hài bình thường.
Vừa nãy đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt, sắc mặt nàng ấy tái nhợt, ước chừng trong chốc lát sẽ bị khí nóng xâm nhập.
Trong lòng Tần Cô Đồng có việc, cùng nàng ấy nói chuyện vài câu rồi trở lại lâu sách.
Buổi sáng a bà đi rồi, nàng càng nghĩ càng thấy lạ nên lật xem sổ sách hồi đó.
Mười lăm năm loạn lạc, Phương phủ bắt đầu rơi vào cảnh nghèo túng, vốn nhân khẩu không nhiều, các tài khoản chi tiêu và thu nhập có hạn nên rất dễ kiểm tra.
Chỉ cần tìm được sổ sách của mười năm trước, chắc chắn sẽ phát hiện ra một ít.
Hầu hết sách trong lâu sách đều do Tần Cô Đồng phụ trách, tuy rằng có rất nhiều loại sách, nhưng nàng mơ hồ đều có ấn tượng, rất nhanh liền tìm ra.
Buổi sáng thời gian hạn chế nên nàng chỉ đọc xong một vài cuốn.
Tần Cô Đồng từ sân luyện võ trở lại lâu sách và tiếp tục lật xem sổ sách.
Đột nhiên nhìn thấy một xấp giấy dày cộp áp dưới đáy tủ, giấy đã giòn, ố vàng và các góc bị mục nát.
Các khoản chi tiêu hàng tháng có lẽ được ghi trên giấy mà chữ viết cũng không chuẩn lắm, khác xa với những gì một thế gia vọng tộc nên có.
Có một khoản chi lớn, được viết là "Luyện đan", khoản chi này gần gấp chục lần các khoản khác.
Nếu xét từ góc độ các khoản chi khác thì Phương phủ khi đó vô cùng thê thảm, thu nhập chỉ vỏn vẹn có mấy chục lượng, cách một trang giấy sau hình như có viết cầm cố một vật gì đó.
Tần Cô Đồng lật thêm vài tờ nữa thì thấy năm sớm nhất được viết trên đó là --- năm 47 của Vũ Lịch, tức là mười ba năm trước.
Nàng ổn định tinh thần và nhìn hết những thứ còn lại.
Vậy mà người ta nói mười năm trước, Phương lão gia mới luyện thành công Cửu Chuyển Long Đan và bán ra ngoài.
Có lẽ chỉ mới bắt đầu, chưa có tiếng tăm và giá cực kỳ rẻ.
Bây giờ có tiền cũng không mua được một viên Cửu Chuyển Long Đan mà thời đó thì một bình cũng chỉ có ba mươi lượng bạc.
Những người mua lúc đầu chắc giờ cảm thấy may mắn lắm.
Tần Cô Đồng mỉm cười nghĩ, trong lòng đã nhẹ nhõm hơn.
Nếu Phương gia thực sự đã làm chuyện gì thương thiên hại lí, nàng phải làm gì đây?
Hiện tại không liên quan đến Phương gia, nàng cũng không cần phải lo lắng.
Ngày khác tìm Hà Lệ nói chuyện một chút, để nàng ta đỡ phải lãng phí thời gian ở nơi đây.
Ngày hôm sau Hà Lệ lại tới đây, Tần Cô Đồng nhân tiện phân tích cho nàng ta.
Về tình về lý Phương phủ không có lý do gì để làm hại Tiêu Thanh Thiển, nàng ta có nghi hoặc gì thì đi hỏi trực tiếp Phương Hưng.
Sau khi Hà Lệ nghe xong cũng rảnh rỗi tán gẫu vài câu làm như không để ý rồi rời đi.
Tần Cô Đồng biết nàng ta không tin, nàng cũng đành chịu.
Tháng ngày trôi qua, lại đến lúc xuống núi.
Theo lời dặn dò của Phương lão gia, vào đầu mỗi tháng phải đưa cho Từ di những thứ cần thiết hàng ngày.
Tần Cô Đồng thay y phục nam, từ sau lâu sách nhảy xuống.
.